Chiều hôm đó
Cô đang ngồi suy tư trên bàn làm việc, không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Mở chiếc laptop lên để xem tin tức và cập nhật những xu thế thời trang của cô ở bên Mỹ xem nó đã tiến triển như thế nào
Trong mục báo chí
Đập vào mắt cô là cái thông báo Thái Hàn Thị đang mở một cuộc dự tuyển chỉ cần có kinh nghiệm làm việc trên ba năm và biết giao tiếp bằng ngoại ngữ ,lòng cô loé lên một ý nghĩa
Ở Mỹ được bảy năm quả không uổng phí , cô tốt nghiệp ở ngôi trường thiết kế Helia nổi tiếng nhất nhì nước Mỹ với chiếc bằng hạng A thì cơ hội trúng tuyển ở Thái Hàn Thị đối với cô dễ như trở bàn tay
* lưu ý : vì đây là truyện nên những sự vật sự việc được viết ra đều là trí tưởng tượng của tác giả
Nhấn vào ô " đăng ký " xong cô nhẹ nhàng thưởng thức tách cafe sữa một cách ngon lành , đôi mắt cô thể hiện sự mong chờ
" Thái Hàn Sinh chúng ta sắp gặp lại nhau rồi "
Cùng lúc đó , tại biệt thự Thái Gia
Hắn ngồi trên bàn nhìn vào bức ảnh to lớn được treo trên bức tường rộng lớn người trong ảnh không ai khác chính là cô , Mộc Đoan Trang . Hắn đã phóng to bức ảnh ra sau đó nhờ người thiết kế riêng của mình thiết kế khung ảnh
Bao bọc quanh khung ảnh là loại gỗ quý , điều đó cũng biết hắn trân trọng cô đến nhường nào , mặc dù là rất muộn màng .
Thật ra hắn đáng thương hơn là đáng trách
Đáng thương đến độ hắn yêu cô nhưng không biết mình đã yêu
Hắn ngứa mắt khi thấy cô thân mật với người đàn ông khác mà không biết mình đang ghen
Đến khi mất cô rồi hắn mới biết thế nào là thiếu thốn , thế nào là nhung nhớ một người, bảy năm không có cô thế giới của hắn giống như được bao bọc bởi một màu đen u ám
Thanh xuân còn lại chỉ dành hết cho mỗi mình cô , chỉ mong bây giờ được ôm cô vào lòng và hắn sẽ không bao giờ để cô thoát khỏi tầm tay say sưa bên ly rượu mà hắn chìm vào giấc ngủ , đâu biết rằng ngày mai là một cuộc gặp gỡ định mệnh , không biết nên vui hay nên buồn
Buổi sáng của ngày hôm sau , cô mặc trên người một bộ váy công sở nữ màu đen quyến rũ do tự tay cô thiết kế , chiếc váy ôm sát vào mông lộ ra những đường cong trên cơ thể , vẫn trung thành với mái tóc màu đen nhưng hôm nay cô đã cắt ngắn chúng .
Trước khi đi cô hôn lên trán An An một cái
" Bảo bối mami đi đây "
An An đang còn ngủ trên chiếc giường tràn đầy thú nhồi bông cậu bé cứ như một thiên thần trong lòng của cô , một bảo vật vô giá mà cái đêm định mệnh bảy năm trước ông trời đã ban cho cô
Cô dặn dò bà lão giúp
" Tầm khoảng 9h bác cho nó thức dậy được rồi , món khoái khẩu của nó là sandwick với trứng ốp lết "
" Dạ thưa tiểu thư , tôi rõ rồi "
" Dạ không bác cứ gọi cháu là Đoan Trang , người trong nhà cả mà "
" Nhưng ... " bà lão còn chần chừ
" Không nhưng nhị gì nữa ! thưa bác cháu xin được phép đi trước "
Bóng dáng cô khuất mờ trong tầm mắt
Bà lão tật lưỡi khen nức nở
" Đúng là một cô gái tốt , Giang Lăng đúng thật là có con mắt nhìn người "
Một chiếc taxi đậu trước cổng của tập đoàn Thái Hàn Thị , cô bước ra như một minh tinh điện ảnh đứng trước Thái Hàn Thị mà cô cứ ngỡ là mình đang nằm mơ
Năm mười tám tuổi cô gả cho hắn , ba năm trời trên danh nghĩa là vợ của hắn nhưng cô có bao giờ được biết tập đoàn của chồng mình rộng lớn bao nhiêu
Cũng nhờ ở Mỹ
Cô đã theo dõi nó qua những trang mạng xã hội , nhìn nó qua chiếc laptop nhưng bây giờ được thấy toàn bộ khuôn viên của một tập đoàn có tiếng khắp Trung Quốc.
Cũng chính nơi này cô sẽ gặp lại hắn với một con người hoàn toàn khác, vào bên trong
Một cô tiếp tân với nụ cười thân thiện nhìn cô
" Vị tiểu thư này tôi giúp gì được cho cô "
" Tôi là Angela đã trúng tuyển vào hôm qua "
" Tiểu thư cảm phiền cô đợi tôi một tí "
Nữ tiếp tân nhấc máy lên gọi với quản lý nói một hai câu gì đó
" Xin lỗi vì đã để cô đợi hơi lâu , quý cô Angela tổng tài của chúng tôi muốn gặp cô "
" Được "
-Vậy xin mời cô đi theo tôi
*Angela là tên ở Mỹ của Đoan Trang
Dẫn cô lên đến một căn phòng rộng lớn trên tầng lầu mười hai.
" Tiểu thư vào trong , tổng tài ở bên trong "
Cô lịch sự cúi đầu
" Cảm ơn cô "
Nắm chặt tay cửa , cô hít một hơi thật sâu , cô đã chuẩn bị rất tốt cho cuộc hội ngộ này , hắn ngồi chăm chú nhìn vào hồ sơ của cô
Quái lạ người trong hình sao mà giống Đoan Trang quá nhưng cái tên lại là Angela
" Thái tiên sinh , nghe nói ngài muốn gặp tôi "
Giọng nói này không thể lẫn lộn với bất kỳ ai , giọng nói mà bảy năm nay hắn thèm được nghe dù chỉ một lần
Ngước mặt lên nhìn còn làm hắn bất ngờ hơn
Khuôn mặt đó , dáng đứng đó đích thị là cô rồi
Nhưng tại sao anh mắt đó lại lạnh lùng và ra vẻ xa lạ với hắn như vậy ?
Không suy nghĩ nhiều hắn ôm chặt lấy cô
Ôm cho thoả nổi lòng mà bảy năm nay ngày đêm thương nhớ
" Đoan Trang ! là em thật rồi "
.
Hết chương 6