Chương 11: Chương 11

Khi những người xung quanh tập trung về lại vị trí làm việc của mình , hắn mới nắm chặt tay cô kéo lên phòng làm việc của mình và khóa cửa lại , hắn bèn ép chặt cô vào góc tường dùng đôi mắt sắc bén như phi đao của mình quét khắp cơ thể cô .

" Đoan Trang , bảy năm qua em thay đổi cũng không ít ".

Cô hừ một tiếng rồi đẩy hắn ra , trên môi là một nụ cười nhạt nhẽo

" Nếu như anh đã xác định muốn hỏi tôi những câu hỏi vớ vẩn như vậy nữa ? thì sau này tốt nhất là đừng hỏi ?" .

Quả thật hắn muốn hỏi rất nhiều câu nhưng luôn phải dằn vặt bản thân mình! Liệu hắn có xứng đáng để nhận được sự tha thứ từ cô , suy nghĩ trong lòng , cuối cùng hắn phải hoàn toàn buông cô ra .

" Em ...em sẽ ở lại đây chứ ? Công ty tôi luôn nghênh đón em" , trái ngược với thái độ lúc nãy, hắn bây giờ là đang cầu xin cô a.

Cô đứng bên chiếc cửa , xoay người qua , hiện tại chỉ còn một góc nghiêng xinh đẹp như được điêu khắc.

" Tôi sẽ không nghỉ trừ phi tôi được trả lại sự trong sạch, nhưng tôi mong hai chúng ta nên giữ khoảng cách đi thì hơn ? Thái Tổng , khi tôi bước ra khỏi căn phòng này thì tôi mong giữa hai chúng ta sẽ chỉ là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên ".

Cô định bước ra nhưng lại bị bàn tay to lớn phía sau chờm lấy ôm ngược lại , hắn có cảm giác nếu như để cô bước qua cánh cửa này thì bản thân mình sẽ đánh mất cô mãi mãi , qua lời của cô dù biết cô hiện tại đã có người đàn ông khác , đã thế còn có một đứa trẻ, nhưng trong lòng hắn không thôi hoài nghi và có một linh cảm gì đó .

Hiện giờ cô hận hắn nhiều như vậy? Thì việc cô nói dối hắn cũng có thể xảy ra, hắn không thể trừ được khả năng này . Ôm cô thật chặt , hắn tha thiết cầu xin

" Anh xin em , Đoan Trang , đây là lần đầu tiên Thái Hàn Sinh anh phải cầu xin một người phụ nữ, xin em đừng rời khỏi anh "

Nếu cô còn là Mộc Đoan Trang của bảy năm trước thì có lẽ khi nghe xong câu nói này của hắn cô đã vui sướng như điên, nhưng bây giờ cô là Mộc Đoan Trang của bảy năm sau, một người kiên cường, độc lập, không muốn đoái hoài gì đến chuyện yêu đương,

Huống hồ gì người đó chính là hắn , kẻ bạc tình bảy năm trước đã tàn nhẫn với cô, vô tư với cái chết của con mình , hắn không hề có một chút day dứt nào cả ? Đối với cô cho dù hắn dùng cả đời này để chờ đợi cũng không thể đền bù hết tội lỗi mà mình đã gây ra .

Suy nghĩ đến đây , cô liền không chần chừ mà đẩy hắn ra , giọng cô bắt đầu nghèn nghẹn, bắt đầu rưng rưng nước mắt , đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô dùng thân phận Mộc Đoan Trang của bảy năm sau để khóc trước mặt hắn .

" Bảy năm trước, anh còn nhớ hay đã quên ? tôi cũng đã van xin anh như vậy, tôi dùng hết tất cả sức mạnh còn lại của mình để cầu xin anh cứu con của chúng ta ? Nhưng đổi lại là gì anh nhớ không? là ánh mắt vô tâm của anh khi bỏ tôi ở bệnh viện và ôm ấp tình nhân trong sự đau khổ tột cùng của tôi , anh còn muốn tôi nói tiếp không ?...Lúc mà anh ...."

Cô vẫn chưa nói hết câu thì hắn liền chen ngang , hắn sợ khi cô nói thêm một câu nữa thôi thì con tim này của mình sẽ vỡ ra mất .

" Anh xin lỗi, anh xin lỗi, cho dù có bắt anh nói một nghìn lần anh cũng sẽ nói , anh sai rồi, xin em hãy tha thứ cho anh "

Đây là lời nói tận sâu trong lòng của con người đã từng rất máu lạnh này. Đoan Trang dùng tay quệt nhẹ hai dòng nước mắt, ánh mắt cô bắt đầu kiên định hơn , khuôn miệng cô nhả ra từng chữ rõ ràng.

" Kết thúc thật rồi , Thái Hàn Sinh ".

Cô bước ra khỏi căn phòng đó để lại cho hắn một sự thống khổ nặng nề , cánh cửa khép lại và che đi thân ảnh của cô .

Tối , cô đến bệnh viện thăm An An , lúc trước khi cô đau khổ và mệt mỏi thì cô phải chạy thật nhanh lên phòng trốn vào tủ quần áo để khóc , nhưng từ ngày An An ra đời , chỉ cần được nhìn thấy thằng bé thì mọi chuyện đối với cô dường như đều dễ thở hơn , An An giống như một phép màu thần kì vậy .

Vừa vào phòng bệnh thăm An An cô đã bất ngờ vì nhìn thấy người đàn ông bên cạnh chăm sóc cho An An , không ai khác chính là Lục Giang Lăng , không đợi cho cô bất ngờ quá lâu anh lên tiếng trước

" Em và con một mình về nước, anh không an tâm " .

Đoan Trang thở dài.

" Anh về nước sao không nói cho em biết để em rước anh ?".

Giang Lăng ôm lấy cô thơm nhẹ lên trán

" Vì anh muốn tạo cho hai mẹ con một sự bất ngờ ".

" suỵt , An An mà thấy sẽ không hay đâu "

" Thằng bé đã ngủ rồi , chúng ta ra ngoài anh có chuyện muốn nói " ,

Giang Lăng tuy miệng thì cười nhưng trong lòng không khỏi mất mát , bảy năm bên nhau anh nghĩ rằng mình sẽ chiếm được tình cảm của cô nhưng anh đã lầm , cô luôn giữ khoảng cách với anh vì trong tâm mình chẳng thể nào quên đi hình bóng của Thái Hàn Sinh, khi An An ra đời anh vẫn được làm người cha đỡ đầu cho thằng bé ? Có lẽ An An chính là niềm an ủi duy nhất của anh .

Đoan Trang biết rõ tình cảm của Giang Lăng dành cho mình nhưng cô lại không muốn mở lòng với ai nữa cả , và một điều có lẽ suy nghĩ của Giang Lăng đã đúng , bảy năm trôi qua cô vẫn không quên được Thái Hàn Sinh.

Hết chương 11