Chương 24: Vũ Phượng phiên ngoại

Thời tiết cuối hạ đầu thu oi bức hơn, nhóm tiểu tư của Đãi Nguyệt Lâu không chịu được nóng, đều thay áo choàng.

Tiểu Tứ đi học, Tiểu Tam và Tiểu Ngũ cũng bị Vũ Quyên mang ra ngoài chơi chùa miếu. Vũ Phượng ngồi ở cạnh cửa cầm kim may bộ đồ mới cho Tiểu Ngũ, may được chốc lát vai có chút mỏi, nàng nhẹ ngẩng cổ đi dạo, khéo mắt phiêu đến một bóng dáng màu trắng ngồi dưới tàng cây. Vũ Phượng cố kiềm hãm trong lòng, ánh mắt không tự giác dừng ở trên người người kia.

Trịnh Mặc mặc độc một y phục màu trắng, tay áo rộng thùng thình dài xắn cao cao, vẫn dài tới chỗ khuỷu tay. Cánh tay lộ ra bên ngoài da trắng nõn nhẵn nhụi giống như mặt của hắn, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn một mình ở dưới đại thụ, cái gì cũng không làm, cứ im lặng ngồi như vậy. Nhìn sườn mặt hắn điềm đạm, dần dần nhắm lại hai mắt, Vũ Phượng tay chống cằm, nhìn chằm chằm nghiêm túc thậm chí có chút mê muội.

Từ lúc quen biết người này đến bây giờ cũng chỉ hơn hai tháng. Nhưng hai tháng này, sợ rằng đã là kí ức sóng to gió lớn nhất trong cuộc đời nàng. Tại đoạn thời gian không lâu này, nàng mất đi nhà, mất đi cha, một đường lang bạc kỳ hồ đến Đồng Thành không quen mắt. Trong đoạn cuộc sống gian nan này, Trịnh Mặc một mực yên lặng đi bên chị em các nàng.

Lúc ở bệnh viện là lúc các nàng khó khăn nhất. Ban ngày ra ngoài tìm công việc, tình trạng mệt mỏi kiệt sức, ban đêm Tiểu Ngũ phát sốt lặp đi lặp lại, thầy thuốc trực phiên của bệnh viện chỉ có vài cái, bệnh nhân lại một đống lớn, nào có dễ dàng mời đến. Nàng đành phải không ngừng lau bằng khăn mặt lạnh cho Tiểu Ngũ, có đôi khi lau mệt liền ngủ quên. Lúc bừng tỉnh thì bình truyền treo trước giường Tiểu Ngũ đã được đổi mới, Vũ Quyên Tiểu Tam Tiểu Tứ đều im lặng ngủ bên cạnh, chỉ có Trịnh Mặc thường xuyên không thấy thân ảnh.

Còn nhớ rõ có ngày sét đánh ban đêm, trời mưa đặc biệt lớn, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ bị một đường sét đánh lớn đánh thức, sợ tới mức đồng loạt run rẩy, nàng và Vũ Quyên dỗ thế nào cũng không được, bệnh tình của Tiểu Ngũ chưa ổn định cần nghỉ ngơi nhiều, nàng gấp đến độ đau đầu đau lòng nhưng không biết phải làm sao. Đến ngày đó nàng mới phát hiện ra Trịnh Mặc luôn trầm mặc ít lời thì ra lại biết kể chuyện xưa, những chuyện xưa hắn kể nàng mới nghe lần đầu, ly kỳ khúc chiết lại luôn có kết thúc có hậu. Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ nghe một đống chuyện xưa động lòng người xong, cuối cùng lần lượt ngủ, cũng là khi đó, lần đầu tiên nàng thấy được biểu cảm ấm áp trên gương mặt bình thản của Trịnh Mặc.

Lúc trên người bọn họ chỉ còn mấy đồng tiền lẻ, ngay cả mua đồ tiện nghi nhất như bánh bao cũng cần tính toán tỉ mỉ. Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ đang lúc lớn tất nhiên không thể bị đói, phân chia tốt, còn lại cũng chỉ còn ba cái bánh bao, một cái cho Vũ Quyên, một cái khác vốn cho Trịnh Mặc, nhưng nhìn thấy Trịnh Mặc hai má gầy không ít đã nhiều ngày thì trong lòng nàng không hiểu sao có chút đau lòng cho hắn, liền lặng lẽ bẻ một nửa phần của mình đưa cho hắn. Trịnh Mặc nhìn bánh bao mất phần thì ngẩn người, trong lòng Vũ Phượng hơi hơi căng thẳng, nàng biết lấy sức ăn của một nam nhân thì một nửa cái bánh bao sợ là còn lâu mới có thể ăn no, nhưng muốn nhiều nữa nàng cũng không có, đang do dự cho nốt hắn nửa còn lại thì lại trông thấy khóe miệng Trịnh Mặc đột nhiên kéo lên, cười tươi rói với mình. Sống mũi của hắn rất cao, mặt mày giãn ra tạo ra bộ dạng đặc biệt sinh động, ánh mắt sáng như sao, khiến Vũ Phượng nhìn mà trong lòng bị kiềm hãm, hơn nửa ngày suýt đui mù.

May mà ngay tại lúc bọn họ sắp không còn đường sống thì gặp quý nhân phù mệnh, Kim Ngân Hoa.

Có việc trong Đãi Nguyệt Lâu, chị em các nàng sau khi trải qua những ngày kinh hồn táng đảm mới xem như chậm rãi ổn định lại.

Ở khi đó mới biết được, Trịnh Mặc vẫn đi theo bên người bọn họ cố ý hay vô tình bảo hộ bọn họ thì ra còn rất có học thức, còn có thể tính sổ. Hắn tựa hồ có rất nhiều mặt, mỗi bước trong quá trình tiếp xúc lại khiến nàng phát hiện thêm một mặt khác.

Làm Vũ Phượng ấn tượng sâu nhất là một lần nàng đi chợ, nhìn thấy Trịnh Mặc giúp vài người già múc nước rửa gạo, nói chuyện nhẹ nhàng cùng bọn họ, khuôn mặt nhu hòa như gió xuân thổi qua. Vài đứa trẻ quần áo thô ráp ở bên cạnh tựa hồ rất thân thuộc với hắn, vui cười lấy chút kẹo trong tay hắn, trên mặt ai cũng sáng lạn vô cùng.

Vũ Phượng nhìn vẻ mặt Trịnh Mặc không giống ngày xưa, trong lòng vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, còn có cảm động chảy xuôi nhè nhẹ qua. Phụ thân từng nói, yêu ông bà mình sẽ yêu ông bà người khác, yêu trẻ nhà mình sẽ yêu trẻ nhà người khác, nam tử có thể làm đến như vậy nhất định là một người thiện lương và có trách nhiệm, là người có thể phó thác cả đời......

Nghĩ vậy thì trên mặt không khỏi đỏ lên, vụng trộm liếc thấy Trịnh Mặc không phát hiện ra thì Vũ Phượng mới nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ rời đi.

Sớm chiều ở chung, Vũ Phượng cảm giác được sự quan tâm của Trịnh Mặc đối với chị em các nàng, nhưng tựa hồ hắn lại có tâm sự, đối với bọn họ mặc dù có thân cận nhưng luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần, không quá rõ ràng, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được. Cảm giác như vậy khiến nàng bất an, cảm thấy Trịnh Mặc có thể tùy lúc rời đi. Nghĩ lại một chút, hắn vốn không thuộc về Tiêu gia, nói trắng ra là mọi người bất quá chỉ ra bèo nước gặp nhau mà thôi, hắn có nghĩa vụ gì mà ở lại bên người bọn họ, chiếu cố bọn họ đây. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Vũ Phượng lại không được tự nhiên.

Từ sau khi sinh ra cảm giác không được tự nhiên xong, Vũ Phượng không hề tự tiện nhận sự giúp đỡ của Trịnh Mặc, nàng nghĩ, nếu không phải là người nhà, lại không quen không có nguyên nhân thì không thể vô duyên vô cớ lấy của người ta, cho dù nàng đã cứu Trịnh Mặc nhưng những thứ hắn cho đi mấy ngày nay cũng đã sớm báo ân xong, năm người nhà Tiêu gia sau này sống như thế nào nên là chuyện nàng và Vũ Quyên phải quan tâm.

Cho nên nàng mới tức giận như vậy với hành động tự tiện đổi phòng cho Tiểu Ngũ của Trịnh Mặc, còn kích động bác bỏ ý làm bậy cùng tự dưng bố thí của hắn. Nếu không muốn giao phó tâm, cần gì phải khắp nơi tương trợ? Phân ân tình này, chỉ sợ Tiêu Vũ Phượng nàng trả không nổi. Nhưng hắn tâm lý như vậy lại có thể nào không khiến nàng cảm động, lúc nước mắt rơi xuống đến chính nàng cũng kinh hãi, không nghĩ để người nọ nhìn thấy biết được vẻ yếu ớt này. Nàng muốn quay người đi, ai ngờ hắn đột nhiên làm ra phiên...... phiên hành động 'khinh bạc' kia. Trên mặt còn treo nụ cười mềm mại như vậy, khi đó Vũ Phượng chỉ cảm thấy tim đập như nổi trống, bị hắn nhìn mà cả người đều mềm nhũn không có khí lực.

Hình như bắt đầu từ ngày đó, Vũ Phượng liền cảm giác lòng mình bị nhất cử nhất động của Trịnh Mặc khiêu động, chỉ cần hắn ở đây thì chính mình liền trở nên kì kì quái quái, có chút khẩn trương, lại có chút vui mừng. Nàng trở nên không dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Mặc, khi ánh mắt hắn dừng ở trên người chính mình thì nàng lại cảm thấy quẫn bách khó hiểu, hy vọng hắn dời ánh mắt. Nhưng lúc Trịnh Mặc không chăm chú nhìn chính mình nàng lại cảm thấy mất mát. Tóm lại chính là cảm giác thực phức tạp.

Cũng chỉ ở lúc Trịnh Mặc không nhìn tới của nàng thì Vũ Phượng mới thả lỏng mình, không nhịn được tùy tâm ý vụng trộm liếc mắt nhìn hắn. Càng xem lâu nàng lại phát hiện bộ dạng Trịnh Mặc quá tốt, thực thanh tú, mơ hồ mang theo một cỗ anh khí, thực hấp dẫn người khác.

Ngày ấy cấp bách bất đắc dĩ phải cùng Vũ Quyên xuống đài tiếp khách uống rượu là chuyện nàng chưa bao giờ trải qua, khách nam có chút hành động thô lỗ hay lời lẽ trêu chọc khiến nàng xấu hổ vô cùng, trong lòng nghẹn ủy khuất to lớn. Lúc Kim Ngân Hoa bức nàng và Vũ Quyên bồi rượu giải thích với khách, nàng cảm thấy tôn nghiêm mình sở hữu từ lúc chào đời tới nay đều vô tình bị giẫm lên. Nàng không thể chảy nước mắt trước mặt người khác, vì thế nàng chạy vào hậu trường khóc. Kim Ngân Hoa nói, các nàng hát hí khúc, có nước mắt cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, phải đem cười vui dành cho khách, thống khổ chỉ có thể tự mình khiêng, bởi vì sẽ không ai để ý sự vui mừng hoặc bi thương của người khác, nhưng khi đó não nàng lại chợt hiện lên khuôn mặt Trịnh Mặc, ý cười ôn nhu say lòng người của hắn.

Không ngờ ở lúc nàng tưởng niệm cực độ thì người nọ lại thật sự xuất hiện. Nhìn thấy hắn hoang mang rối loạn chạy vun vút vào hậu trường, trên mặt hiện rõ lo lắng và vội vàng, ủy khuất và thương tâm trong lòng nàng thế nhưng đột nhiên đều mất đi, thậm chí còn hơi hơi vui mừng. Bắt đầu từ đó, Vũ Phượng liền phát hiện mình đối với người nọ không phải là tâm tình bình thường, mà chính là tâm tư tu nhân, da mặt nàng cực mỏng nên ngay cả Vũ Quyên cũng không nói cho biết, chỉ vừa bất an vừa thẹn thùng lặng lẽ giấu ở đáy lòng.

Trịnh Mặc hình như cũng không phát giác ra cái gì, thản nhiên quan tâm bọn họ y như ngày xưa. Nhưng thật ra sau khi Vũ Phượng có chút hiểu được tâm sự của mình thì lại càng bắt đầu lưu tâm tới chi tiết cuộc sống của hắn. Chú ý hơn, nàng phát hiện ra Trịnh Mặc tựa hồ không quá thích làm thân trao đổi với người xung quanh, với ai cũng bảo trì một ít khoảng cách, giống như hắn vốn không thuộc về nơi này. Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng hắn rời đi, nàng lại cảm thấy có chút tịch liêu cùng bất đắc dĩ khiến trong lòng nàng thỉnh thoảng dâng lên cảm giác đau. Vũ Phượng muốn đi sâu vào hắn, quan tâm hắn, lại bị chướng ngại vô hình cách trở.

Tình trạng rối rắm không ngừng lại trong một buổi tối bình thản nhưng đặc thù đã vô tình được xoay chuyển. Vũ Phượng không biết buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì với Trịnh Mặc, chỉ thấy hắn không hề nhúc nhích đứng ở trong viện, trên mặt là biểu tình yếu ớt thương tâm chưa từng thấy qua, như thể bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống. Vũ Phượng liền cảm thấy trong lòng đau đớn giống như bị kim đâm, nàng bối rối gọi tên hắn, thét đến cổ họng đều khản, cũng không biết bản thân mình thế nhưng lại bắt lấy cánh tay hắn từ lúc nào. Trong giây phút cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của Trịnh Mặc chạm đến đầu ngón tay của mình, thân thể nàng đột nhiên như bị điện giật, trái tim đột nhiên dâng lên một tia rung động khiến cả người nàng đều căng thẳng. Cặp mắt nguyên bản rất sáng của Trịnh Mặc không biết từ khi nào lại sáng ngời nhìn mình, Vũ Phượng chỉ cảm thấy bản thân như bị một lực nắm chặt không thể trốn thoát, mà loại lực này tựa hồ nằm ở trong tay người trước mắt này.

Bắt đầu từ ngày ấy, Trịnh Mặc giống như đổi thành người khác. Cảm giác tịch liêu và cách xa người ngàn dặm trước đây tiêu thất, hắn bắt đầu trở nên thích cười, nói chuyện cũng nhiều lên. Còn chuyện làm Vũ Phượng ngượng ngùng không chịu nổi là, Trịnh Mặc từ sau đêm đó, ánh mắt nhìn nàng giống như xuất hiện một cỗ cảm xúc khác, một khi ánh mắt chạm nhau đều luôn khiến nàng mặt đỏ tai hồng một phen.

Các em đều lớn lên khỏe mạnh hoạt bát, cuộc sống của nàng và Vũ Quyên ở Đãi Nguyệt Lâu cũng ổn định dần, nàng cảm thấy cứ sống như vậy thì thật sự tốt. Cũng không nghĩ đến những ngày bình thản khoái hoạt như vậy không tiếp tục được bao lâu liền bị cùng một người quen cũ phá huỷ!