Chương 23: Đêm lưu ly

Một tiếng kêu rên truyền đến từ bên Vũ Phượng, người đang giữ Vũ Phượng bị ngã sõng xoài trên mặt đất, nằm ngửa hướng lên trời đau đến thở hắt. Thắt lưng Vũ Phượng bị người ôm lấy rất nhanh, nàng bị ôm một nửa nhanh chóng chuyển qua bên kia.

Trịnh Mặc buông Vũ Phượng ra, hai mắt lướt nhanh nhìn kỹ nàng một lần, xác nhận nàng không bị thương gì xong mới nhẹ nhàng thở ra. Vũ Phượng kinh hồn chưa bình tĩnh, đột nhiên nhìn thấy phía sau có người cầm gậy bổ tới chỗ bọn họ, tức khắc hoảng sợ kêu lên. Trịnh Mặc sớm có cảnh giác, chắn trước nàng, rất nhanh như phản xạ có điều kiện bay lên một cước khiến gậy bị bẻ cong, người cầm côn ăn đau ở tay ngã xuống đất.

Lại có vài người nhanh chóng cầm gậy vọt lại, Trịnh Mặc để Vũ Phượng ở một bên, đánh trúng một tên lại trúng thêm một tên, bay lên một cước chém thẳng xuống đầu tên còn lại. Còn một tên thừa dịp khe hở lọt qua đánh về Vũ Phượng ở phía sau, Trịnh Mặc nhíu mi, thoắt một cái nhanh phóng đi qua, giơ tay nắm áo hắn trực tiếp quăng từ cửa sổ lầu hai đi ra ngoài.

Người bị quăng ra bên ngoài gào khóc thảm thiết, cũng coi như vận khí hắn tốt, lúc rơi xuống vừa đúng lúc nện trên trần một cỗ kiệu, lăn mấy vòng mới tới đất, một màn biến động khiến người bên trong kiệu sợ hãi. Người hầu đi theo nhanh chóng nâng người rên rỉ ngã trên đất ra chỗ khác, kích động hỏi vội bên trong kiệu:

- Phu nhân...phu nhân người có sao không?

A Siêu lúc này đã không thể kiềm chế tức giận nữa, hắn tiến lên cùng đánh nhau với tay sai, liên hoàn chưởng lại liên hoàn cước, biến hóa luân phiên. Trịnh Mặc thân thủ nhanh nhẹn, nhưng chiêu thức cũng rất đơn giản, đánh ra là quyền thẳng hoặc đá thẳng, dù như thế thì mấy quyền đánh ra vẫn có thể nhanh chóng quật đổ một người. Khách của Đãi Nguyệt Lâu từ lúc trận đánh nhau bắt đầu liền lập tức giải tán. Mấy người chạy bàn Tiểu Phạm, Trân Châu đều trốn vào hậu đường.

Triển Vân Tường mắt thấy một đám người mình mang đến bị đánh ngã thì không khỏi giận dữ, hắn oán hận xoay qua, nhìn thấy Vũ Quyên còn nằm trên đất. Trên mặt nhất thời nổi lên âm ngoan, hắn nhặt lên một cây côn. Vũ Phượng trong hỗn loạn nhìn thấy Triển Vân Tường cầm côn hướng về phía Vũ Quyên đang thử đứng lên thì tim lập tức nhảy tới tận cổ họng, nàng hoảng sợ một phát kéo lại Trịnh Mặc cách nàng không xa, hoảng sợ cực độ:

- Vũ Quyên!

Trịnh Mặc đang đá một người ngã lăn, nhìn theo hướng ngón tay của Vũ Phượng, ánh mắt chợt trầm xuống, cô nhìn khắp nơi, vừa thấy liền nhanh chóng cúi người kéo một cái ghế dựa, dùng hết toàn lực ném về hướng Triển Vân Tường, trúng thẳng vào bả vai hắn. Triển Vân Tường kêu to một tiếng, nhất thời đau đến ngã úp sấp xuống đất.

- Không! - Vũ Phượng quay đầu liền thấy một màn làm tim nàng trong nháy mắt ngừng đập, một cây côn hung hăng đánh về phía gáy Trịnh Mặc, Trịnh Mặc nghe được tiếng kêu kịp thời tránh khỏi nguy hiểm, côn liền đánh đến trên lưng của nàng, trên lưng một trận quặn đau như lửa cháy, khiến cô nhất thời thấy sao trước mắt, ăn đau té ngã.

Cô cắn chặt răng nỗ lực trốn tránh cây côn đuổi theo, không ngừng nắm lấy băng ghế bên cạnh ném về hướng nam tử cầm côn, kế tiếp trong lúc lui về phía sau Trịnh Mặc cảm thấy một trận chóng mặt mãnh liệt không ngừng đánh úp đến, thừa dịp cô chống đỡ hết nổi nhắm mắt lại kiệt sức thì nam tử giơ mạnh côn lên, nhắm thẳng tới mặt Trịnh Mặc. Trịnh Mặc trong lòng cả kinh, đáng tiếc tay chân cô lại như chết, một chút khí lực cũng không có, mắt thấy sắp không tránh kịp. Ngay tại lúc hết sức sợi chỉ treo chuông này thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ xa xa kêu lên:

- Mặc nhi.

Sau đó không biết từ nơi nào đột nhiên một đám người xông lên, hai tay đồng loạt đánh lên, một chốc liền bắt lại nam tử kia. Trịnh Mặc nhất thời nhẹ nhàng thở ra, có giọt nước chua chát tiến vào trong mắt, cô xoa trán một chút mới phát hiện không ngờ mình đang đổ mồ hôi lạnh liên tục.

Tim Vũ Phượng từ vừa nãy vẫn mắc ở cổ họng, sắc mặt trắng bệch, mắt thấy côn kia không ngừng chém tới phía người Trịnh Mặc, nàng cảm thấy lòng mình như bị xé rách. Nàng như một khúc gỗ cứng ngắc tại chỗ, thẳng đến khi nam nhân cầm côn bị bắt giữ, Vũ Phượng mới cảm giác mình có khả năng hít thở. Trước mắt sớm đã nhòe một mảnh, nàng cố gắng nhấc chân, bước đi hỗn độn, nghiêng ngả lảo đảo hướng tới phía Trịnh Mặc, bất chấp rụt rè nhấc cổ Trịnh Mặc đang thở phì phò lên, mặt đầy nước mắt nhìn Trịnh Mặc, chỉ khóc, ngay cả nói cũng không nói được.

Trịnh Mặc nhìn thấy trên môi Vũ Phượng rỉ máu giống như bị cắn nát, trong lòng đau xót khó hiểu.

Một trận tiếng bước chân dồn dập lung tung hướng tới bên này, một giọng nữ quen thuộc mà lại xa lạ không ngừng kêu "Mặc nhi", mơ hồ còn khóc nức nở. Tay Trịnh Mặc xoa bả vai run run của Vũ Phượng, gian nan đứng dậy, chưa kịp quay đầu nhìn thì trước mắt đen kịt, thân thể không thể khống chế chậm rãi xụi lơ ngã xuống.

Tay sai của Triển Vân Tường đều bị chế trụ cổ họng.

Từ Đãi Nguyệt Lâu truyền ra tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế.

Đêm nay, trong phòng nhỏ của Tiêu gia là một mảnh hỗn loạn. Vũ Quyên ở trong phòng, nghiêm trọng cảnh cáo với Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, Tô Mộ Bạch là một kẻ lừa đảo, hắn là anh trai của người giết cha, là kẻ thù lớn của mấy đứa, về sau nhìn thấy hắn tuyệt đối không được để ý đến hắn, phải đối đãi với hắn như kẻ địch.

Vũ Phượng đứng trước cửa sổ ở gian bên ngoài, nhìn phòng của Trịnh Mặc không chớp mắt, giống như một pho tượng. Từ lúc Trịnh Mặc bị một phụ nhân khí phái phi phàm quần áo hoa lệ che chở mang đi xong, nàng tựa như lập tức không còn người để dựa vào, nàng không biết Trịnh Mặc rốt cuộc bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, khi rời đi Trịnh Mặc vẫn nhắm mắt, Trịnh Mặc sẽ... sẽ chết sao? Nghĩ đến đây, trong đầu Vũ Phượng liền hỗn độn một mảnh, trong người lại đau tận xương cốt, cả người đều run rẩy, căn bản bất chấp Vũ Quyên đang làm gì.

Không biết trôi qua bao lâu Vũ Quyên mới đi tới trong tình trạng kiệt sức:

- Ba đứa đều đang ngủ!

Vũ Phượng bất động, cũng không nói gì.

- Em đã nói cho bọn nó biết, về sau nhìn thấy họ Tô kia, không đúng, là Triển hỗn đản, nhất định phải lẩn tránh thật xa, tuyệt đối không được quan tâm đến hắn! Nhưng bọn nó có mấy trăm vấn đề muốn em giải thích, người tưởng rằng là ân nhân cư nhiên là kẻ thù của chúng ta!

Vũ Phượng vẫn không nói lời nào.

- Em sắp nổi điên mất, người thù giết cha ngay trước mắt, em lại thúc thủ vô sách, em thật sự sắp điên mất! Em trai giết người, anh trai lừa sắc, Triển gia này thế nào lại ác độc như vậy! - Vũ Quyên nghiến răng nghiến lợi.

Hai mắt Vũ Phượng vô thần, sắc mặt buồn bã, chỉ yên lặng nhìn bên ngoài cửa sổ. Vũ Quyên cảm thấy không đúng , nàng đi qua, kích động bắt lấy cánh tay Vũ Phượng, lay loạn một trận:

- Sao chị không nói lời nào? Chị nói cho em biết, trong lòng chị nghĩ thế nào...chị...chị chẳng lẽ thích họ Tô kia, không đúng, Triển hỗn đản?

Vũ Phượng bị nàng lay tỉnh, nàng quay đầu nhìn về phía Vũ Quyên, đau khổ nói:

- Em cư nhiên hỏi ta như vậy! Ta sao có thể thích hắn ta! Ta hận hắn. Ta hận chết người nhà họ Triển, ta hận không thể giết hắn! Ta chưa từng thích hắn, ta......

Vũ Quyên vỗ ót:

- Là em ăn nói vụng về, bị khí giận lên đầu, sao chị lại thích Triển hỗn đản, chị thích Mặc đại ca mà! Vũ Phượng, em chưa từng cảm thấy may mắn như hiện tại, người chị thích là Mặc đại ca mà không phải tên lừa đảo họ Triển kia!

Vũ Phượng lại đột nhiên nhào vào trong lòng Vũ Quyên, ôm nàng thất thanh khóc rống lên. Vừa khóc vừa nói:

- Làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ? Hắn bị thương, hắn là vì chúng ta mới bị thương! Có thể hắn bị thương rất nghiêm trọng, ta không thấy được hắn, cũng không có cách chiếu cố hắn, ta rất lo lắng cho hắn......