Chương 6: RỜI ĐI

Bất Diệt

Quyển 1 - Chương 6: RỜI ĐI

Khai Đạo Đại Lễ cuối cùng đã kết thúc.

Trong số hơn ba trăm thiếu niên khảo hạch đợt này, chỉ có một phần ba mang tư chất tu hành.

Loại Hạ có sáu mươi sáu.

Loại Trung đạt ba mươi lăm.

Loại Thượng vỏn vẹn sáu người.

Riêng loại Tuyệt độc nhất chỉ có một.

Lúc này.

Trung khu Bạc Gia, tại gia viên Bạc Thành chi mạch.

Căn phòng im ắng với không khí nặng nề. Bốn con người hiện diện ba nam một nữ, hai ngồi hai đứng.

Phá vỡ bầu im lặng chính là Bạc Tuyết. Bà lên tiếng: “Các con đều may mắn sở hữu tư chất tu hành, dù cao dù thấp thì đều chính là tương lai của gia tộc và chi mạch chúng ta. Con đường sau này hãy cố giúp đỡ lẫn nhau nhé.”

Bạc Thành ngồi ở vị trí chủ vị vẫn im lặng không nói. Đôi mắt nhìn hai thiếu niên đứng trước mặt với vẻ phức tạp.

Bạc Lâm và Bạc Thanh vâng dạ với mẫu thân, khuôn mặt cả hai đều rất khó để đoán được cảm xúc.

“Đạt được loại Tuyệt, con có vui không?” Bạc Thành cất tiếng hỏi trưởng tử.

Bạc Lâm nhìn cha, trả lời: “Thưa, nhi tử rất hài lòng với tư chất hiện tại. Cảm xúc có thể nói cũng khá là vui vẻ.”

Bạc Thành gật đầu, lẽ ra hôm nay với ông phải là ngày vui bởi thành tích của con trai cả. Thế nhưng lại có một điều làm ông vô cùng buồn bực.

Đó chính là Bạc Thanh.

Nhìn hắn, ông cất tiếng: “Đạt được loại Trung, có vui không?”

Bạc Thanh không tránh né ánh mắt của phụ thân, hắn chắp tay: “Tư chất chỉ là khởi đầu, con đường cầu đạo sau này mới chính là kết quả.”

“Ta chỉ hỏi ngươi có cảm thấy vui không !” Giọng nói của Bạc Thành bắt đầu trở nên nặng nề.

“Phụ thân người đang hỏi cảm xúc của ta, hay cảm xúc của ngươi.” Bạc Thanh vẫn chắp tay, cười lạnh.

“Nghịch tử !” Thái độ của con trai làm Bạc Thành nổi giận quát lớn.

“Thôi thôi, tư chất là chuyện không thể tự quyết. Thanh nhi cũng không dễ dàng gì, lão gia ông bớt nói mấy câu đi.” Bạc Tuyết vội vàng can ngăn.

Bạc Lâm cạnh bên liếc nhìn huynh đệ mình, ngoài mặt không biểu cảm nhưng trong lòng có chút thưởng thức người em trai của mình.

“Hừ, ta và nàng tư chất đều là loại Thượng. Lâm nhi con hơn cha vượt lên loại Tuyệt thì cũng thôi đi, tên tiểu tử này vậy mà thụt lùi xuống loại Trung. Sau này mọi người bàn tán huynh tài đệ phế ta làm sao ăn nói.” Bạc Thành vẫn tức giận không thôi.

“Chuyện tư chất ta và chàng quyết định được sao? Thanh nhi quyết định được sao? Kể cả nó có tư chất loại Phàm vẫn là con chúng ta.”

Bạc Thanh nhìn song thân cãi vã, đôi mắt hắn ngưng thần nhắm lại.

Kiếp trước cũng là cảnh tượng này, cũng là người phụ thân kia đay nghiến, cũng là người mẫu thân kia bảo vệ, cũng là người huynh trưởng kia bàng quang.

Khi đó hắn vô cùng bối rối. Hắn thất vọng vì tư chất của bản thân, hắn đau khổ vì phụ kỳ vọng phụ mẫu, hắn trách cứ vì ca ca không lên tiếng bênh vực mình.

Nhưng giờ đây đối với Bạc Thanh tất cả chỉ là một trò cười.

Hắn cất tiếng.

“Phụ thân đại nhân của ta, ngài không cần tức giận nữa. Nếu ngài đã nhục nhã như thế vì ta, hôm nay ta xin rút tên khỏi gia phả. Từ ngày mai ta sẽ dọn ra ngoài tự sống.”

Tiếng cãi nhau chợt ngưng lại.

Bạc Thành và Bạc Tuyết đều sững sờ trước lời nói của con trai. Bạc Lâm cũng có chút bất ngờ.

“Thanh nhi con đừng giận cha con, ông ta chỉ độc mồm mà thôi.” Mẫu thân hắn vội vã khuyên ngăn.

“Hừ, tiểu tử nhà người nghĩ bên ngoài dễ sống như vậy? Loại tư chất phế vật như ngươi không sinh tồn quá được một tuần đâu.” Bạc Thành hừ lạnh.

“Từ khi nào tư chất loại Trung lại bị coi là phế vật, chẳng qua do các người đang quá ảo tưởng về cuộc sống này. Nhìn lại đi phụ thân tốt của ta, chi mạch của ông chẳng qua cũng chỉ ở Trung Mạch mà thôi.” Bạc Thanh cười nhạt.

Bạc Thành cứng miệng, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.

Bạc Tuyết định lên tiếng khuyên nhủ nhưng Bạc Thanh cứ thế quay người bỏ đi.

Chỉ để lại căn phòng khách với ba con người cảm xúc khác nhau ở lại.

Rừng già Hoa U đã vào cuối mùa thu.

Cơn gió lướt qua gốc thụ già trong sân, một vài chiếc là héo úa rụng xuống.

Có chiếc lá rụng xuống gốc cây, lại có chiếc lá theo gió bay đi tứ phía.

Một chiếc lá bay qua cửa sổ rơi xuống nơi bàn gỗ, thiếu niên tiện tay nhặt nó lên.

“Mùa thu sắp qua rồi, theo trí nhớ thì một tuần sau chính là vào đông.” Bạc Thanh nhìn chiếc lá úa trong tay.

Đây chính là đêm cuối cùng hắn ngủ trong căn phòng này.

Trong căn nhà này.

Lòng Bạc Thanh không chút dao động.

“Dọn đi chính là cách tốt nhất. Với tư chất loại Tuyệt của người huynh trưởng kia, có ở lại thì phụ thân cũng sẽ dồn hoàn toàn tài nguyên cho hắn. Chẳng thà tự ra ngoài sẽ dễ dàng tìm kiếm tư nguyên tu hành còn hơn.”

“Ta biết một số con đường hắc đạo để kiếm sống, nếu cứ ở dưới mí mắt của phụ mẫu thì rất dễ bị phát hiện.”

“Vừa hay cũng thỏa mãn người phụ thân kia không phải nhìn thấy ta.”

Sắp xếp xong tư trang, Bạc Thanh nằm xuống giường.

“Ta cần một giấc ngủ sâu để nạp đầy năng lượng cho ngày mai.” Hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài căn phòng lại một đêm thu trôi qua, sân sau lá úa rụng đầy.

Trời tờ mờ sáng, Bạc Thanh bước ra khỏi cửa.

“Thanh nhi, con đi thật sao?” Bạc Tuyết bước ra, khuôn mặt vẫn xinh đẹp nhưng ánh mắt nặng trĩu.

“Nương đừng buồn, con cũng không kém cỏi đến mức không sống nổi ngoài đó đâu.” Bạc Thanh nở một nụ cười.

“Là vì cha con sao?” Bạc Tuyết hỏi.

“Chỉ một phần thôi.” Bạc Thanh đáp.

“Từ nhỏ tính con một khi đã quyết sẽ không thay đổi. Ta cũng không nhiều lời vô ích, nếu sau này đổi ý con cứ quay về đây. Sẽ không có chuyện gạch tên khỏi gia phả gì cả.” Bạc Tuyết thở dài.

Bà dúi vào tay Bạc Thanh một túi nhỏ.

“Đây là một ít đạo quả, con hãy giữ lấy mà tiêu.”

Bạc Thanh gật đầu cảm ơn mẫu thân, sau đó quay người rời đi.

Trong phòng khách Bạc Thành ngồi tại vị trí chủ vị, khuôn mặt hiện lên sự phức tạp.

Đi một lúc Bạc Thanh đã đến bìa rừng. Hắn bắt gặp Bạc Lâm đang kéo theo xác một con Thiết Ngưu.

“Đi rồi à đệ đệ.” Bạc Lâm cười niềm nở.

“Ừm, ca ca ngươi vẫn đi săn mỗi sáng sao.” Bạc Thanh đáp.

“Một chút tập luyện mà thôi.” Nói xong hắn lấy ra cặp sừng trâu buộc sau lưng, ném cho Bạc Thanh.

“Cầm lấy, có lẽ sẽ bán được một ít. Dùng tạm để thuê phòng.” Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của Bạc Lâm vẫn nở nụ cười thân thiện.

“Vậy ta không khách sáo.” Nhận lấy cặp sừng, Bạc Thanh rời đi.

Bạc Lâm quay đầu nhìn bóng dáng em trai khuất dần trong khu rừng. Hắn lắc đầu cười, sau đó tiếp tục kéo xác Thiết Ngưu tiến về Trung khu.

Luồn lách trong khu rừng, dựa vào kinh nghiệm ngàn năm kiếp trước mà Bạc Thanh tránh né hầu hết khu vực dã thú và bẫy thợ săn. Cuối cùng hắn đến trước một hang động.

“Đây chính là hang động ta từng sống khi bị đuổi khỏi gia tộc kiếp trước.” Khuôn mặt Bạc Thanh hiện lên sự hoài niệm.

Kiếp trước sau khi biểu lộ tư chất loại Trung, cuộc sống của hắn vô cùng khó khăn. Cuối cùng bị gán cho một tội danh sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, trục xuất khỏi gia tộc. Bạc Thanh đành phải vào rừng sinh tồn, may mắn phát hiện được một hang động trống.

“Nơi này rất kín đáo và an toàn, phù hợp cho những kế hoạch sau này.” Nói xong Bạc Thanh tiến vào.

Hang động khá nhỏ, rêu xanh bám đầy các phiến đá và mặt đất làm cho nơi đây vô cùng trơn trượt. Không cẩn thận trượt chân khả năng cao sẽ đập đầu vào đá mà chết.

Tiến đến cuối hang chính là một khe hở chật hẹp chỉ đủ để một thiếu niên lách qua, người trưởng thành không thể tiến vào.

Bạc Thanh đặt tư trang xuống sau đó lách mình đi vào. Khe đá chật hẹp ép chặt người hắn, một số côn trùng rơi xuống mặt Bạc Thanh bò lúc nhúc. Bạc Thanh vẫn không đổi sắc, hắn kiên trì tiến vào bên trong.

Sau một hồi cuối cùng hắn cũng đã lọt sang bên kia. Sờ lên mặt kiểm tra hắn phát hiện đã bị một con rết độc cắn khi nãy.

Nhưng Bạc Thanh không hề hoảng hốt. Hắn thò tay vào ngực áo lấy ra một lọ thuốc, đây là thuốc trị độc hắn đã chuẩn bị từ trước khi vào hang.

Sau khi bôi thuốc, Bạc Thanh đưa mắt nhìn xung quanh.

Nơi đây rộng hơn hơn phần ngoài của hang rất nhiều, gấp ba lần căn phòng cũ của hắn.

“Đây sẽ là mật thất tạm thời của ta. Nhưng cần mở đường thông thoáng để đưa một số tư trang vào.”

Con đường vào đây quá nhỏ bé nên không thể đưa những vật dụng có kích thước lớn vào.

“Dù cơ thể đã được ta tập luyện từ bé này có sức khỏe hơn người nhưng vẫn chưa đủ sức phá vách đá tạo ra một con đường lớn hơn.”

Nghĩ vậy Bạc Thanh đành quay trở lại bằng đường cũ, sau khi phủ lên một lớp ngụy trang ở lối vào. Hắn quay lại sắp xếp một số tư trang tại phần trước hang động.

Phía ngoài hang động chỉ nhỏ bằng nửa căn phòng cũ ở nhà của hắn. Bạc Thanh trải một tấm chiếu nơi góc trong cùng, lau sạch rêu nơi phiến đá lớn rồi sắp xếp vật dụng lên nó như một cái bàn. Tại vị trí trung tâm hắn gom củi tạo thành một nhóm lửa thắp sáng và sưởi ấm hang động.

Tiếp đó Bạc Thanh ra ngoài chặt cây dựng lên một hàng rào bao quanh khu vực cửa hang. Hàng rào có rất nhiều cọc gỗ vót nhọn chĩa ra, tạo thành hình tượng cái hang như một pháo đài nhỏ. Trên mỗi cọc gỗ đều được tẩm chất độc từ hoa tử u kết hợp cùng lá bạch diệp, có tác dụng làm tê liệt kẻ thù.

Loay hoay một hồi cuối cùng cũng tạo thành một nơi ở hoàn chỉnh đủ để sinh hoạt. Bạc Thanh lau mồ hôi bước ra cửa hang, bầu trời đã sập tối.

“Có hơi bất tiện và vất vả thế nhưng sẽ tiết kiệm ít nhất hai đạo quả mỗi tháng tiền thuê phòng. Lâu dài sẽ là một khoản lợi lớn.” Bạc Thanh gật đầu.

Tích tiểu thành đại, với một thiếu niên một nghèo hai túng như hắn hiện nay thì từng khoản chi tiêu đều phải thắt chặt. Có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm.

Ngắm nhìn khu rừng dưới bầu trời u tối, tiếng tru của bầy dạ lang đã vang lên. Ban đêm chính là thời gian săn mồi của loài dã thú này.

Bạc Thanh lấy ra một lọ thủy tinh đựng chất lỏng màu vàng đất. Hắn cẩn thận đổ chúng ra xung quanh cửa hang.

Chất lỏng phát ra mùi hôi thối cực kì, tựa như mùi xác chết phân hủy. Mùi thối xộc vào mũi khiến Bạc Thanh có cảm giác buồn nôn.

“Chất lỏng tạo ra từ xác thử nguyệt và phân lợn này có thể khiến phần lớn loài dã thú né tránh. Đây sẽ là một tầng bảo vệ khi ta ngủ.”

Dạ lang thị lực tuy không tốt nhưng khứu giác của chúng lại cực kì nhạy bén, đó là lí do chúng săn mồi ban đêm cực kì hiệu quả mà không cần tầm nhìn. Khu vực này loại dã thú chủ yếu cũng chính là dạ lang nên loại chất lỏng mùi hôi này xua đuổi chúng cực kì hiệu quả, tạo nên sự an toàn nhất định cho Bạc Thanh.

Quay lại trong hang, Bạc Thanh đặt một gốc cây khô có vóc dáng giống hắn xuống chiếu. Sau khi buộc một sợi dây cước vào gốc cây, hắn cẩn thận đắp một lớp chăn lên. Lúc này nếu không chú ý thì nhìn không khác gì một người đang trùm chăn kín đầu.

Cầm theo đầu bên kia sợi cước, Bạc Thanh một lần nữa lách người vào khe đá tiến vào khu vực hang trong.

Hắn đặt lưng tựa vào vách đá, đầu còn lại của sợi cước được hắn buộc vào ngón chân cái.

“Như vậy nếu có dã thú vượt qua được bảo vệ hoặc kẻ có chủ đích xấu ám sát, ta có thể nhận ra ngay khi hắn động đến gốc cây khô kia.”

Một ngàn năm lăn lộn ma đạo kiếp trước đã tập cho hắn tính cẩn thận đến từng li từng tí. Dù hiện tại chỉ là một thiếu niên loại trung nho nhỏ nhưng hắn vẫn luôn đề phòng có kẻ có chủ đích xấu với bản thân. Dù cho khả năng này là rất thấp.

“Không thể loại trừ khả năng có kẻ trùng sinh theo ta về thời điểm này. Và nên cẩn thận nhất vẫn chính là người ca ca tốt kia.”

Gác lại những dòng suy nghĩ, mí mắt Bạc Thanh dần sụp xuống.

Đêm đầu tiên không ở nhà qua đi.

Lúc này, tại trung khu Bạc gia.

Bạc Lâm đứng trước cửa sổ nhìn về hướng khu rừng.

“Vậy mà lại không thuê phòng. Tại sao nó lại sống trong rừng nhỉ?”

Ngày hôm đó sau khi kéo xác trâu về nhà, hắn đã đi khắp các phòng trọ trong trung khu và hạ khu. Thậm chí khu vực của phàm nhân cũng đã thăm dò qua, nhưng không hề gặp Bạc Thanh.

Nơi duy nhất còn lại chính là khu rừng. Tuy nhiên Bạc Lâm không mạo muội tiến vào đó thăm dò.

“Lý do nó rời khỏi nhà chắc chắn không chỉ vì những lời nói đó của phụ thân. Nương cũng nhận ra nó có ý định riêng nên mới không ra sức ngăn cản. Tên nhóc này khi biết mình chỉ là loại Trung còn ta loại Tuyệt nhưng không hề có chút bối rối. Vì sao ta lại có cảm giác như nó đã biết trước?” Bạc Lâm trầm ngâm suy nghĩ.

“Hẳn nó đang ẩn giấu bí mật gì đó trong khu rừng kia. Đúng là đệ đệ thú vị của ta.”

Thiếu niên cởi trần đứng trước cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi làm lộ ra cơ thể răn chắc mang vô số vết sẹo nơi thân trước và thân sau. Ánh mắt mạnh mẽ của hắn nhìn thẳng vào ánh trăng, đưa tay vuốt cằm.