Bất Diệt
Quyển 1 - Chương 5: TƯ CHẤT
Sau khi gia chủ Bạc Nhất Long phát biểu xong, gia lão học đường bắt đầu lấy ra một danh sách.
“Người thứ nhất, Bạc Tiêu!” Bạc Cửu Sư hô to.
Bạc Tiêu bước lên, hắn là một thiếu niên gầy gò, cái đầu trọc làm lộ ra gương mặt góc cạnh xương xẩu.
Gia lão chỉ tay vào một chiếc bàn gỗ nhỏ nơi đặt một gốc tiểu thụ.
Gốc tiểu thụ được trồng trong một chậu sứ hoàng thổ, trông nó khá nhỏ bé nhưng cành lá vô cùng xum xuê. Tuy nhiên gốc thụ này tuyệt nhiên không hề có quả nào.
“Hãy đặt tay ngươi lên chậu cây sau đó cố chịu đựng càng lâu càng tốt. Không thể chịu nổi nữa thì buông ra.” Gia lão hướng dẫn.
Bạc Tiêu vâng dạ sau đó tiến đến bàn tròn. Việc kiểm tra ra sao phụ mẫu hắn cũng đã nói qua, tuy nhiên hắn vẫn vô cùng hồi hộp.
Hắn đặt tay lên thành chậu, ngay lập tức một lực hút vô hình dính chặt tay hắn vào chậu sứ.
Từ nơi cánh tay truyền đến một cảm giác áp lực mãnh liệt, như thể toàn bộ sinh khí bị rút khỏi cơ thể. Bạc Tiêu muốn rút tay ra ngay, nhưng nhớ lời gia lão nên vẫn cắn răng chịu đựng.
Một lát sau tinh thần hắn trở nên uể oải, hắn cảm thấy buồn nôn khó thở cực kì. Một cảm giác sắp ngất truyền đến nhưng Bạc Tiêu vẫn cố chấp không rút tay ra.
Bịch một tiếng.
Bạc Tiêu ngất lịm nằm trên mặt đất.
“Đã đạt đến cực hạn rồi.” Gia lão nhìn thiếu niên nằm trên đất sau đó lại nhìn gốc tiểu thụ.
Lúc này trong tán lá um tùm đã mọc ra hai quả nhỏ có hình dáng như quả cam, màu sắc tím nhạt.
“Bạc Tiêu tư chất loại Hạ!” Gia lão học đường hô.
Sau đó hai thị vệ bước lên đưa thiếu niên đi chữa trị.
Bạc Cửu Sư hất tay, hai quả vừa mọc ra rụng khỏi cây. Khi vừa rời khỏi cành chúng liền tan đi theo tốc độ mắt thường có thể thấy, cuối cùng hóa thành bụi phấn.
Gia lão tiếp tục gọi: “Người thứ hai, Bạc Tần!”
Bạc Tần giơ tay trong đám đông, sau đó vội bước ra.
Hắn trông rất lùn, chiều cao chỉ ba mét bẻ đôi, đầu có một chỏm tóc cùng hai cái cửa nhô ra như răng chuột.
Gia lão học đường không giải thích lại, chỉ đưa mắt hướng về phía chậu cây.
Bạc Tần tiến đến sau đó thực hiện như Bạc Tiêu.
Tuy nhiên khi chịu không nổi nữa hắn liền buông tay, không cố chấp đến ngất như thiếu niên trước. Bởi phụ mẫu hắn nói chỉ cần cảm thấy cực hạn liền có thể ngưng, có cố đến ngất cũng không thay đổi kết quả.
Bạc Tần hồi hộp nhìn lên tán lá, bởi lẽ suốt quá trình hắn chỉ nhắm nghiền hai mắt.
Tán lá xanh um tùm vẫn đung đưa theo gió. Tuy nhiên không hề có quả nào mọc ra.
“Bạc Tần, loại Phàm, không có tư chất tu hành!” Gia lão học đường hô to.
Bạc Tần đổ mồ hôi hột, mình vậy mà không có tư chất tu hành, cả đời này chỉ làm phàm nhân.
“Không thể nào như vậy, cơ hội đổi đời của ta, con đường tu hành ta mơ ước bấy lâu nay. Mọi thứ không thể kết thúc như vậy được!” Bạc Tần lẩm bẩm không thôi.
“Người thứ ba, Bạc Húc!”
Tiếng hô của gia lão làm Bạc Tần giật mình, hắn nhìn sang thấy gia lão liếc nhìn mình liền vội vàng lui xuống.
Xa xa phía chủ vị, gia chủ Bạc Nhất Long chống tay thở dài.
“Hiện thực tàn khốc, chỉ sau một cuộc kiểm tra bao nhiêu ước mơ, hoài bão thoắt một cái đều thành mây khói.”
Sau khoảng ba canh giờ, hơn một nửa số thiếu niên đã hoàn thành kiểm tra.
Có giọt nước mắt vui mừng cũng có giọt nước mắt đau khổ, có thiếu niên chắp tay hiên ngang bước xuống nhưng cũng có thiếu nhiên cố đến ngất đi. Người nào có tư chất mà còn tỉnh táo sẽ bước đến bàn gia chủ để khai báo nguyện vọng tu đạo của mình, còn người đã ngất thì sẽ được chữa trị rồi khai báo sau.
“Người thứ một trăm mười bảy, Bạc Lâm!”
Nghe tên ca ca của mình, Bạc Thanh thoáng nhìn sang bên phải.
Bạc Lâm đường hoàng bước lên, bước đi đều đặn, chậm rãi và kiên nghị.
Mọi người nhìn theo, xì xào bàn tán.
“Kia rồi, chính là người huynh trưởng trong Song Long Chi Trung của Trung mạch chúng ta.”
“Không biết sẽ là tư chất gì đây.”
Gia chủ và các gia lão vốn đã sớm buồn ngủ cũng trở nên chú ý hơn.
“Lại là một thiên tài của Trung mạch.”
“Song thân của hắn đều có tư chất loại Thượng, nhi tử của họ nếu may mắn có thể cũng vậy.”
Huyết mạch là một yếu tố rất quan trọng quyết định tu vi. Cha mẹ là phàm nhân rất khó có con cái có tư chất tu hành, họa hoằn lắm mới có thể có tư chất loại Hạ mà thôi. Chính vì vậy phàm nhân cứ mãi là phàm nhân, còn tu sĩ số lượng luôn ít ỏi.
Ánh mắt của Bạc Thanh nhìn theo ca ca mình trở nên thâm trầm.
“Các ngươi sắp được thỏa mãn rồi đấy.” Hắn cười lạnh.
Bạc Lâm đưa tay đặt lên chậu cây, một lực hút vô hình nhanh chóng hút đi sinh khí của cậu. Thiếu niên mặt không đổi sắc, hướng mắt lên nhìn tán cây.
Một quả, hai quả, ba quả nhanh chóng mọc ra.
Ba quả, bốn quả, năm quả.
Gia lão học đường cùng mọi người bắt đầu chú ý, tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng lớn.
“Đã năm quả rồi, đây đã là tư chất loại Thượng.”
“Quả nhiên, quả nhiên.”
“Có thể trọng điểm bồi dưỡng.” Gia chủ vuốt cằm hài lòng.
Sáu quả, bảy quả, tám quả.
Sau một khắc im lặng, toàn trường vỡ òa.
“Cái gì vậy chứ, lại có đến tám quả ?”
“Đây là tư chất loại Tuyệt hàng thật giá thật đấy!”
“Vậy mà lại là tư chất cao nhất!”
“Phụ mẫu hắn không phải đều là loại Thượng sao?”
“Ngươi không biết, trước đây cũng từng có trường hợp hậu duệ vượt tư chất rồi. Đây đích thật là thiên tài trong thiên tài.”
Tiếng bàn tán tràn vào tai Bạc Lâm nhưng hắn không hề dao động, tiếp tục đưa mắt nhìn tán lá.
Quả thứ chín mọc ra.
Bạc Lâm nhắm mắt cười mỉm buông tay.
“Bạc Lâm của Bạc Gia Trung mạch, tư chất loại Tuyệt chín thành!” Gia lão học đường ứa nước mắt hô lớn.
“Đã bao nhiêu năm rồi Bạc Gia ta mới lại có một tư chất loại Tuyệt. Diệu thay, diệu thay.” Gia chủ gật đầu ưng ý.
“Cơ hội quật khởi của Bạc Gia đã đến!”
Trong đám đông, ánh mắt sắc lạnh của Bạc Thanh vẫn nhìn vào bóng lưng huynh trưởng mình.
“Không ngoài dự đoán, ca ca tốt của ta.” Hắn cười thầm.
Bước đến bàn gia chủ, Bạc Nhất Long nhìn Bạc Lâm trìu mến. Ông hỏi: “Ngươi muốn theo Thánh Đạo hay Tiên Đạo?”
Bạc Lâm trả lời dứt khoát: “Bẩm gia chủ, con đã suy nghĩ kỹ và quyết định đi theo Thánh Đạo ạ!”
Gia chủ cười ha hả: “Lựa chọn rất tốt! Không hổ là thiên tài của Bạc Gia ta. Ta tin ngươi sẽ đưa gia đình mình lên Đại mạch.”
“Lựa chọn của ngươi bọn ta sẽ ghi lại, giờ thì lui về nghỉ ngơi đi.”
Bạc Lâm chắp tay chào rồi rời đi.
Khi đi ngang qua Bạc Thanh, hắn ném một cái nhìn cổ vũ về phía đệ đệ.
Bạc Thanh mỉm cười với ca ca mình, sau một hồi cuối cùng cũng đến lượt hắn.
“Người thứ hai trăm ba mươi sáu, Bạc Thanh!”
Bạc Thanh một thân võ phục màu xám tro bước ra. Những tiếng xì xào bàn tán một lần nữa vang lên.
“Đây rồi, đây rồi, chính là người em của thiên tài loại Tuyệt vừa nãy.”
“Có phải sẽ có thêm một loại Tuyệt nữa không, dù sao hai anh em họ cũng được xưng là anh em thiên tài.”
“Song Long Chi Trung, Song Long Chi Trung!”
Mọi người hô hào cổ vũ Bạc Thanh, hắn không chút để tâm tiến đến đặt tay vào chậu cây.
Một áp lực vô hình đè lên người hắn.
Hắn cảm thấy sinh khí trong cơ thể nhanh chóng bị rút đi.
“Đây chính là thánh vật kiểm tra tư chất được Sáng Thế Thánh Tôn tạo ra, mang tên Khai Khiếu Chi Thụ. Sinh khí tích lũy từ khi ta còn bé đến giờ sẽ được nó hấp thu rồi chuyển hóa thành loại quả trên cành, đại biểu cho tư chất của ta.” Bạc Thanh thầm nghĩ.
Dù sao cũng đã trải qua việc này một lần nên giờ Bạc Thanh chẳng có gì phải lo lắng. Trong suốt quá trình hắn sắp xếp lại những ký ức lúc này để giết đi thời gian.
Tư chất tu hành được chia thành năm loại: Phàm, Hạ, Trung, Thượng, Tuyệt.
Loại Phàm ắt không thể tu luyện.
Loại Hạ cao nhất chỉ có thể tu đến nhất tầng, nhị tầng.
Loại Trung khá hơn một chút có thể đột phá tam tầng, tứ tầng.
Loại thượng được đánh giá là có tư chất trở thành cao tầng gia tộc, có thể tu hành đến ngũ tầng, lục tầng.
Duy chỉ có loại Tuyệt vạn người có một mới có thể đột phá thất tầng đến cảnh giới cao hơn, siêu phàm thoát tục.
“Gia tộc từ lâu đã không có tư chất loại Tuyệt, gia chủ đương nhiệm cũng chỉ là tư chất loại Thượng, tu vi lục tầng mà thôi. Huynh trưởng của ta một khi trưởng thành ắt chính là gia chủ tương lai của Bạc Gia này. Luận tiềm năng trưởng thành, khắp Bạc Gia không ai có thể là đối thủ của huynh ấy.”
“Một khi huynh ấy tu đến ngũ tầng trở thành gia lão, chi mạch của ta có thể thăng thành Đại mạch. Huynh ấy trở thành gia chủ thì chính là cả nhà ta sẽ được lên Nhất mạch.”
“Thật là khiến người ta có suy nghĩ ôm đùi mà.” Bạc Thanh cười giễu.
Trong khi Bạc Thanh chìm trong những suy nghĩ, bên ngoài quả thứ tư đã mọc trên cây, đại biểu cho tư chất loại Trung.
“Tốc độ mọc quả này có vẻ hơi chậm so với tư chất lại Tuyệt…” Gia chủ Bạc Nhất Long trầm ngâm.
Ánh mắt mong chờ của tộc nhân vẫn dán chặt trên người Bạc Thanh.
Hắn mở mắt, đôi mắt đen tuyền sâu u như vực thẳm không đáy nhìn lên tán cây.
“Bốn đạo quả…”
“Đây đã là cực hạn của ta.” Bạc Thanh thở dài.
Giống hệt với trí nhớ của hắn ở kiếp trước.
Vì vậy Bạc Thanh nhất quyết buông tay, có cố nữa cũng chẳng được gì.
Hắn đường hoàng quay người bước về nơi gia lão học đường đang thất thần đứng.
“Bẩm, tiểu nhi Bạc Thanh tư chất loại Trung bốn thành.” Hắn chắp tay bẩm báo.
Gia lão học đường giật mình tỉnh dậy khỏi trạng thái bất thần, ông thở dài tuyên bố: “Bạc Thanh, tư chất loại Trung bốn thành!”
Toàn trường lại một lần nữa vỡ òa bởi tiếng bàn tán. Thế nhưng lần này không phải tự hào, khen ngợi mà chính là bất ngờ, thất vọng, xen lẫn cả những tiếng cười trào phúng.
“Vậy mà Song Long lại có một đứt gánh.” Gia chủ thở dài.
“Nhưng thôi, ta cũng không nên quá mơ mộng. Chỉ cần một loại Tuyệt cũng đã đủ chấn hưng gia tộc rồi.” Ông nhanh chóng sốc lại tinh thần.
Bạc Thanh mặt vẫn không biểu cảm, bước qua những tiếng thở dài xung quanh, đạp lên những tiếng cười trào phúng mà tiến đến bàn gia chủ.
“Bẩm gia chủ đại nhân, học sinh xin chọn con đường Tiên Đạo.” Bạc Thanh chắp tay ôn tồn nói.
“Tiên Đạo? Ngươi chắc chứ?” Gia chủ có chút bất ngờ, nhân khẩu gia tộc chủ yếu đi theo con đường Thánh Đạo, rất ít người theo Tiên Đạo.
“Vâng ạ.”
“Ừm, ta đã rõ. Ngươi có thể lui.” Thái độ của Bạc Nhất Long lạnh nhạt không hề có chút giống với Bạc Lâm lúc trước.
Bạc Thanh xoay lưng bước ra cổng, cứ mỗi bước đi lại truyền vào trong tai hắn tiếng trào phúng.
“Ca ca thì là thiên tài loại Tuyệt, không ngờ đệ đệ lại là phế vật loại Trung.”
“Vậy mà từ bé hắn cũng tỏ ra không kém gì ca ca mình, làm ta đặt biết bao nhiêu kỳ vọng.”
“May cho phụ mẫu hắn còn cứu vãn được một người trưởng tử, chứ không thì chắc tức giận mà chết mất. Song thân đều là tư chất loại Thượng vậy mà lại sinh ra phế vật loại Trung.”
Những lời đàm tiếu lọt vào tai phải Bạc Thanh rồi lại trôi qua tai trái. Không một lời nào đọng lại trong đầu.
Hắn cười nhạt.
Một hình ảnh trong dòng chảy ký ức trôi vụt qua.
…
“Tại sao, tại sao lại không có quả thứ năm mọc ra?” Bạc Thanh cắn răng chịu đựng.
Hắn gồng mình chống lại áp lực mãnh liệt truyền đến từ Khai Khiếu Chi Thụ. Mồ hôi đổ đầy trán, răng hắn cắn chặt như sắp vỡ. Một cảm giác buồn nôn truyền đến, theo đó là cảm giác buồn ngủ kéo mí mắt hắn sụp xuống.
Hắn đều nuốt hết xuống.
“Không, ca ca ta có tư chất loại Tuyệt, ta không tin cùng là phụ mẫu sinh ra mà ta lại là loại Trung!”
“Mọc ra đi, tại sao không mọc ra!!!” Bạc Thanh hét lớn trong đầu.
“Từ khi xuyên qua đây ta đã cố gắng hết sức thể hiện ra giá trị của bản thân. Ta chỉ muốn có một môi trường sống tốt, chỉ muốn có sự bồi dưỡng đầy đủ để có thể sinh tồn ở thế giới này thôi mà.”
“Tại sao cuộc đời cứ chống lại ta?”
“Tại sao…”
Dòng suy nghĩ dần yếu ớt, Bạc Thanh gục xuống.
Hắn cố kìm nén không ngất đi.
Hai gối hắn quỳ dưới thảm cỏ xanh, đôi tay buông xuôi hiển nhiên không còn sức nhấc lên. Cặp mắt hắn từ từ liếc lên tán cây.
Vẫn chỉ là bốn quả mọc trên cành.
Bạc Thanh không tin, vẫn không dám tin.
Cho đến khi gia lão học đường hô to: “Bạc Thanh, tư chất loại Trung bốn thành!”, hắn mới hoàn hồn tỉnh giấc.
Hắn ước gì đây chỉ là một giấc mơ.
Ngày mai tỉnh dậy mình vẫn là một thiên tài.
Vẫn là Song Long Chi Trung của Trung mạch.
Vẫn là niềm hi vọng của phụ mẫu, của gia tộc.
Nhưng không.
Đây là thực tế.
Hắn chỉ là một phế vật loại Trung.
Bạc Thanh không đứng lên nổi, cố gắng quá sức đã làm hắn không còn chút lực. Lúc này hắn chỉ cố không ngất đi.
Hắn cứ quỳ ở đó, cúi gằm đầu nhìn thảm cỏ xanh.
Trên những cọng cỏ, hắn thấy một con linh trùng đang gặm nhấm cọng cỏ xanh mướt còn đọng lại giọt sương. Con trùng màu trắng hồng béo múp với cái đuôi tròn mà mỗi khi lắc đuôi sẽ có tiếng rung rinh nhỏ như tiếng chuông. Linh trùng đang gặm nhấm cọng cỏ xanh cực kì ngon lành, vẻ mặt hạnh phúc.
Bỗng một bàn chân đạp lên, tiểu trùng lập tức nát bét dưới bàn chân to lớn gấp vạn lần nó.
Thiếu niên Bạc Thanh hai chân quỳ dưới đất một lần nữa ngước mặt lên nhìn kẻ vừa bước đến trước mặt mình,
Là hắn.
Người trước mặt hắn cũng chính là hắn.
Chính là Bạc Thanh ở kiếp này.
Trong dòng chảy ký ức, Bạc Thanh nhìn mình của kiếp trước đang quỳ, hai hàng lệ chảy dài trên mi.
Bạc Thanh của quá khứ cất tiếng than: “Tại sao, tại sao ông trời lại bất công với ta như vậy. Tại sao lại lấy đi mọi thứ của ta trong khi ca ca lại có mọi thứ? Ta cũng rất cố gắng cơ mà!”
Bạc Thanh kiếp này nhìn quá khứ của mình, thở dài: “Ngươi hỏi quá nhiều câu tại sao. Trong khi chính bản thân ngươi cũng đã lý giải được nó, chẳng qua ngươi chưa từng chấp nhận câu trả lời.”
“Ông trời không lấy đi tất cả của ngươi, không ai lấy đi tất cả của ngươi.”
“Từ khi nào tư chất loại Trung lại là phế vật? Có thể tu hành chính là có hi vọng, có hi vọng chính là có tương lai!”
“Biết bao thiếu niên vì có được tư chất loại Hạ mà mừng rơi nước mắt. Ta là loại Trung mà lại bị tộc nhân phỉ nhổ, thậm chí chính bản thân trong quá khứ là ngươi cũng tự coi khinh bản thân mình. Không phải là vì các người chạy theo cái bóng của ca ca ta sao?” Bạc Thanh kiếp này cười lạnh.
“Ta là ta, hắn là hắn. Hắn có phúc thì hắn hưởng, ta không có thì ta cố gắng, dù cố đến mấy cũng không đạt được thì đã sao, giết hắn đoạt lấy không phải là nhanh nhất à.”
“Ngươi cần gì tư chất tốt mới có tài nguyên, ngươi cần gì chờ gia tộc phát tài vật tận miệng? Lập mưu, cướp bóc, chiếm đoạt không phải cũng sẽ vào tay sao?”
“Không quan trọng cách thức, chỉ cần kết quả như ý muốn là được.”
Nghe đến đây, hình ảnh Bạc Thanh kiếp trước phản bác: “Ngươi như vậy chính là hắc đạo, sẽ bị người đời phỉ nhổ.”
“Ha ha ha.” Bạc Thanh kiếp này chắp tay cười lớn.
“Không phải hiện tại bọn họ cũng đã phỉ nhổ ta rồi hay sao?”
Kiếp trước của hắn cứng miệng, khuôn mặt thoáng một nét thất thần.
“Thậm chí chính ngay cả ngươi cũng đang phỉ nhổ bản thân mình. Hừ, sống vì lời nói của người đời chỉ dành cho nhưng kẻ yếu đuối thảm hại. Chúng có chửi ta đến tám đời tổ tông, phỉ nhổ ta đến nước bọt ngập thành Đông Hải thì ta cũng vẫn sống tốt trên máu của chúng mà thôi. Chỉ cần không cản đường ta, có chửi bao nhiêu ta cũng lười nghe.”
Nói xong hắn quay lưng bước đi, bỏ lại hình ảnh kiếp trước của mình vẫn quỳ sụp trên mặt đất dần dần tan biến.