Chương 37: Giải Cứu Mèo Mẹ Bị Thương!

Lúc mới bắt đầu, Miệng Tham Ăn còn phát ra vài tiếng ô ô cảnh cáo.

Nhưng rất nhanh sau đó, nó chẳng thèm quan tâm tới cây thước nhựa đang chọc vào mình nữa.

Bởi vì Lục Cảnh Hành không chỉ để đồ ăn cho mèo lên gậy gỗ, anh còn bôi lên trên một chút thịt băm.

Quả nhiên sức dụ hoặc của thịt băm cực kỳ có hiệu quả!

Sau đó, rốt cuộc Miệng Tham Ăn cũng tiến bộ hơn, chỉ cần được cho ăn, nó sẽ không phát ra âm thanh ô ô vì bị thước nhựa chạm vào người nữa.

Quý Linh đi tới xem xét, có chút khiếp sợ nói: “Cừ thật, quá trình dạy dỗ của anh tiến triển nhanh quá!”

“Ừm, không còn cách nào khác.” Lục Cảnh Hành bất đắc dĩ xòe tay ra: “Bởi vì nó quá tham ăn.”

Người ta nói rồi mà, có sữa chính là mẹ!

Chỉ cần cho nó ăn, nó chẳng còn sợ gì nữa!

Thậm chí chỉ cần Lục Cảnh Hành cầm gậy gỗ, là Miệng Tham Ăn sẽ hưng phấn nhào tới bên cạnh lồng sắt, hướng ánh mắt đầy chờ mong gắt gao nhìn chằm chằm vào cây gậy gỗ.

Dương Bội nhìn thấy cảnh tượng này, cũng buồn cười muốn chết: “Tiết tháo (liêm sỉ) của mày đâu rồi? Hả? Miệng Tham Ăn! Chú ý hình tượng một chút coi!”

Miệng Tham Ăn nghe vậy, chỉ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn cậu ấy chằm chằm: “... Meo meo?”

Xin lỗi, nó chỉ là một con mèo nhỏ, cậu nói những thứ này nó thực sự nghe không hiểu!

Ngay khi Lục Cảnh Hành cảm thấy sự nghiệp giáo dục sắp thành công, thì dì báo tin lúc trước lại gọi điện thoại tới: “Các cậu mau tới đây, con mèo mẹ kia bị bắt rồi!”

Mèo mẹ?!

Lục Cảnh Hành và Quý Linh lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Ai biết đâu bọn họ mới đi được nửa đường, dì báo tin lúc trước lại gọi điện thoại tới: “Không ổn rồi, hình như con mèo mẹ bị thương, vẫn còn đang chảy máu.”

“Bị thương?” Quý Linh có chút khẩn trương, nhìn về phía Lục Cảnh Hành: “Nếu không tôi trở về đổi cho Dương Bội tới, để cậu ấy chạy đến phối hợp với anh, có được không?”

“Cô thử gọi điện hỏi đi.”

Quý Linh gọi điện về, kết quả Dương Bội lại đang tắm cho một chú chó, hiện tại mới tắm được một nửa, chủ nhân của nó đang chờ bên cạnh, không thể để khách hàng ở lại mà rời đi được.

“Không sao, cứ bảo cậu ấy tiếp tục tắm đi.” Lục Cảnh Hành lái xe, ngón tay hơi run rẩy: “Tôi có mang theo hòm thuốc... Hẳn là có thể.”

Anh học tập trên APP lâu như vậy, cũng đến lúc lấy kiến thức ra dùng thử.

Tốt xấu gì con mèo ấy cũng chỉ bị thương, không phải sắp sinh, hắn là có thể.

“Nha, đúng đúng.” Dương Bội nghe vậy, vội vàng gật đầu: “Để Lục ca trực tiếp làm đi, anh ấy băng bó rất tốt, thủ pháp cực kỳ lưu loát!”

Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Hai người Lục Cảnh Hành tới hiện trường, đã trông thấy dì báo tin đang chờ ở bên cạnh lồng.

Bà vừa nhìn thấy bọn họ, vội vàng tới đón: “Hình như là tự nó đi vào.”

Mèo rất có linh tính, nó bị thương, lại đang mang thai, nó biết tự mình không thể xử lý được, nên đã chủ động chui vào lồng.

Thậm chí, lúc Lục Cảnh Hành đeo găng tay vào bắt nó, nó cũng không gây ra bất cứ hành động phản kháng nào.

Mãi cho đến khi Lục Cảnh Hành chạm vào chân sau bị thương của nó, nó mới ai ai kêu một tiếng, và quay đầu liếm liếm tay anh.

Trong mắt có chút hốt hoảng, pha lẫn khẩn trương như một đứa bé, chỉ có sợ hãi là không.

“Không có việc gì, đừng sợ đừng sợ.” Quý Linh nhỏ giọng an ủi, rồi vươn tay tới nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó: “Bọn chị đến cứu em, anh ấy sẽ chữa khỏi cho em.”

Lục Cảnh Hành nhìn kỹ một chút, mới phát hiện chân sau của mèo mẹ đã bị gãy: “Trước tiên tôi sẽ xử lý khẩn cấp một chút, còn công tác cụ thể phải chờ chúng tôi quay về chụp chiếu, mới có thể biết được rõ mức độ bị thương của nó.”

Đương nhiên quá trình cầm máu sẽ rất đau đớn.

Nhưng từ đầu tới cuối, mèo mẹ đều không giãy giụa, khi đau quá nó cũng chỉ làm ra động tác muốn cắn người, nhưng cái miệng lại chập chạm không hạ xuống.

Rõ ràng, nó sợ đau, nhưng càng sợ mất đi sự giúp đỡ của bọn họ hơn.

Với tình trạng trước mắt của mèo mẹ, khẳng định là nó không thể tự mình sinh hạ mèo con.

Lục Cảnh Hành tạm thời cố định vết thương cho nó, lại trải một lớp đệm thật dày trong hộp hàng không, dì báo tin còn cầm một cái gối đến móc một chút bông ra nhét vào trong, lót cho mèo mẹ khỏi đau.

Sau đó, bọn họ cẩn thận đặt mèo mẹ vào lồng, rồi mới lái xe trở về.

Trên đường trở về, Lục Cảnh Hành lái vô cùng chậm, đặc biệt là khi băng qua vành đai giảm tốc, anh đều cố gắng hết sức khiến cho chiếc xe ít rung lắc nhất có thể.

Thỉnh thoảng từ phía sau lại truyền đến vài tiếng mèo kêu, tinh tế mà yếu ớt.

Chỉ chốc lát sau, Dương Bội liền gọi điện thoại tới hỏi tiến triển.

Quý Linh nói sơ qua cho cậu ấy nắm được tình hình của mèo mẹ: “Tầm mười phút nữa, chúng tôi sẽ về đến tiệm, anh chuẩn bị trước đi.”

Trong quán cafe mèo còn rất nhiều khách hàng, bọn họ đang vui vẻ trêu chọc mèo, nhưng vừa nghe thấy có tình huống như vậy, cả đám đều hướng ánh mắt nhìn lại, vô cùng tò mò với hành động giải cứu tiếp theo này.