Anh đăng bình luận này lên, ai biết đâu nó lại làm nhóm fans bên kia càng thêm vui vẻ.
- Haha, tưởng tượng cảm giác bị một con mèo gọt, đột nhiên trong lòng lại có chút mong đợi!
- Wow, một con mèo nóng nảy như vậy, rốt cuộc một ngày nào đó, nó có thể ngoan ngoãn cho người ta sờ đầu hay không?
- Nếu chú mèo này được mang tới quán cafe mèo, tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình chọc nó mất hứng, nó liền giơ tay lên tát tôi một cái.
- Nhìn đôi găng tay kia đi, nếu thay đôi găng tay ấy bằng cánh tay của tôi, chắc chắn phải chảy hẳn một chậu máu?
Bọn họ vừa thảo luận hết chuyện này tới chuyện khác, vừa chờ mong tới ngày ba con mèo nhỏ nọ được mang tới quán cafe mèo.
Lục Cảnh Hành thấy vậy, thật sự dở khóc dở cười.
Muốn nói tới người cứng đầu, khẳng định phải nhắc tới đám fans này trước tiên.
Mọi người cứ hihi haha buôn chuyện không dứt, cuối cùng đã trực tiếp đưa video kỳ này lên trang đầu.
Đương nhiên, Lục Cảnh Hành chính là người vui vẻ nhất.
Vì chuyện này rõ ràng là tiền tự đưa tới tận cửa!
Chỉ có điều, tính tình của ba con mèo mới này quá hoang dã, rốt cuộc anh phải tiến hành giáo dục chúng nó thế nào, mới có thể làm cả ba con quen thân với người khác và chịu thu lại móng vuốt của mình đây?
Nhiệm vụ này quá mức khó khăn.
Để giải quyết vấn đề trước mắt, ngay ngày hôm sau ba người Lục Cảnh Hành liền tổ chức một cuộc họp.
Chủ đề của cuộc họp chính là giáo dục miêu đức.
Quý Linh suy nghĩ một chút, lập tức đưa ý kiến: “Quá trình giáo dục Giọng Gió diễn ra vô cùng thuận lợi, trước tiên chúng ta có thể dùng thước dài thử một chút.”
Tuy cũng có những lúc Giọng Gió không ngoan ngoãn, lễ độ là mấy, nhưng sau một thời gian dài trị liệu, bệnh hắc lào trên lưng nó đã trở nên tốt hơn, tính khí cáu kỉnh lúc trước cũng biến chuyển thành nhã nhặn hơn nhiều rồi.
Nhất là khi cầm túi đồ ăn mèo đi qua, nhìn loại biểu cảm trên gương mặt nó là biết, chỉ hận không thể bổ nhào tới, rồi liên tục nũng nịu kêu meo meo.
“Ừm, chúng ta có thể thử xem.”
Đầu tiên là thước dài, sau đó từ từ đổi thành thước ngắn, rồi cuối cùng là dùng tay.
Trình tự cơ bản đều như vậy.
Kết quả là, Lục Cảnh Hành cầm một cái thước dài đi qua, vừa đặt vào trong lồng, ba con mèo liền bổ nhào tới đập điên cuồng.
Chỉ suýt chút nữa thôi là cái thước tội nghiệp nọ đã không chịu nổi mà bị vỗ gãy thành hai đoạn.
“Loại nhựa này không được.” Lục Cảnh Hành rút cái thước ra xem, phía trên cái thước nhựa kia toàn là vết cào: “Đổi sang loại làm bằng gỗ đi.”
Anh nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó tiện tay liền lấy luôn thứ ở gần đó, và dụng cụ “dạy mèo” may mắn tiếp theo là một cây chổi bị hỏng.
Ngay khi Lục Cảnh Hành chuẩn bị luồn cán chổi vào thử lại lần nữa…
“Anh đợi một lát đã.” Quý Linh cầm túi đồ ăn cho mèo đi tới, cười khẽ nói: “Hắc hắc, chúng ta để chút đồ ăn cho mèo lên trên thử xem!”
Không có con mèo nào có thể từ chối loại hấp dẫn này!
Đương nhiên, lúc cán chổi vừa được luồn vào, nó vẫn bị tấn công điên cuồng.
Nhưng rất nhanh ba con mèo nhỏ bên trong đã phát hiện ra. Chúng giơ bộ móng vuốt dính dính lên, thử liếm một cái, hai mắt lập tức sáng lên!
Lũ mèo nhỏ vội vàng liếm sạch chỗ đồ ăn cho mèo được bôi trên cán chổi, và không còn ý định tấn công gậy gỗ nữa.
Mà thay vào đó, chúng vây quanh cây gậy gỗ, cẩn thận liếm hết thức ăn cho mèo, thậm chí còn chen lấn lẫn nhau.
“Tôi cảm thấy...” Lục Cảnh Hành quan sát một hồi, bỗng có chút chần chừ nói: “Nên tách chúng nó ra.”
Ba con mèo cùng ở trong một cái lồng, mỗi khi gặp phải chuyện gì, chúng nó đều có thể thương lượng với nhau, chiến tuyến quá thống nhất.
Và như vậy rất bất lợi cho bọn họ trong quá trình giáo dục miêu đức.
“Ừm, vậy tách chúng ra đi!”
Sau khi ba con được đặt riêng mỗi đứa một lồng, quả nhiên chúng không còn phản kháng với cây gậy được luồn vào nữa.
Quý Linh đảo mắt, nở nụ cười: “Nếu không, chúng ta chia ra mỗi người dạy dỗ một con, thi xem ai là người dạy nhanh nhất, tốt nhất nhé?”
Đề nghị này khá là mới mẻ, Lục Cảnh Hành cùng Dương Bội đều đồng ý: “Được.”
Có thể thử xem!
Con mèo do Lục Cảnh Hành phụ trách, là con hung dữ nhất trong ba con.
Quý Linh đặt tên cho nó là:【 Miệng Tham Ăn 】
Vì trong ba con, nó tham ăn nhất.
Sau khi ba con mèo liếm hết thức ăn trên gậy gỗ, chúng trực tiếp há miệng cắn một miếng lên chiếc gậy kia.
Có lẽ gỗ cứng đã đụng vào răng, làm mèo nhỏ bị đau, nó lập tức lật trảo hung hăng cào xuống.
Lục Cảnh Hành nhanh chóng lấy gậy gỗ ra, thật đáng sợ, bên trên đều là vết cào.
“Mày đúng là tham ăn, cả gậy cũng cho vào miệng gặm được.” Lục Cảnh Hành nỉ non một lát, lại nhặt cái thước nhựa vừa nãy lên.
Anh quyết định cầm một lúc hai cái, vừa dùng gậy gỗ có đồ ăn cho mèo để bên trên hấp dẫn nó, vừa lấy thước nhựa nhẹ nhàng chạm vào người nó.
Rất nhẹ, hoàn toàn không dùng lực.