Chương 191: Dung nhập thiên nhiên

Chương 191. Dung nhập thiên nhiên

Ban đêm Ngự Hư thành tương đối phồn hoa, vô số tu tiên giả đi lại khắp nơi, có tu sĩ Luyện Khí kỳ mặt mang sầu khổ hoặc chờ mong, cũng có đại tu sĩ mặt đầy hồng quang, quy hoạch tương lai của tu tiên giới Càn quốc.

Còn có rất nhiều sư huynh đệ tông môn, các sư tỷ sư muội cùng đi chơi đêm, khóe miệng mang theo nụ cười vui vẻ.

Nhưng ở rất nhiều nơi không đáng chú ý, có lẽ đều có một người và một trâu lơ đãng đi qua bên cạnh bọn họ, dung nhập vào trong hàng vạn hàng nghìn phồn hoa.

Mỗi tháng bọn họ đều bắt đầu bán tháo hai bình Hàn Linh đan trung phẩm, có đôi khi sẽ bán ở Đông Thành, có đôi khi sẽ bán ở Nam Thành, có đôi khi lại chạy tới Bắc Thành.

Mặc dù sẽ tốn nhiều thời gian hơn, nhưng đối với Trần Tầm mà nói, có thể bớt đi một ít phiền toái không cần thiết là được.

Một bình sáu viên, lại có thể bán được với giá cao là ba trăm linh thạch hạ phẩm. Tầm mắt Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng dần được đề cao, tu vi cũng đã biến thành Trúc Cơ trung kỳ.

Bọn họ còn đi tửu lâu ăn một bữa lớn, tốn hai trăm linh thạch hạ phẩm, cuối cùng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhất trí cho rằng, không cần thiết... Sau này vẫn là ở nhà tự mình làm.

Sau khi thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nơi đáy lòng, một người một trâu lại bắt đầu bận rộn.

Năm tháng cũng không ngừng trôi qua, lẳng lặng gột rửa những suy nghĩ ố vàng, tựa như là một tấm phù lục không còn pháp lực, sau đó chẳng thấy đâu nữa.

Bây giờ đã là năm thứ năm mươi Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đi tới thành Ngự Hư, nghe nói sang năm sẽ tổ chức thịnh hội trăm năm.

Bởi vì Tu Tiên Giới đại chiến, thời gian đã thay đổi, hôm nay Ngự Hư Thành kín người hết chỗ, không ít dịch quán đều bị tu tiên giả các quốc gia chiếm hết.

Trên vòm trời ngoài Tây thành thường xuyên có thuyền lớn chạy đến, không ít tu sĩ khí thế kinh thiên từ phía trên đạp không mà xuống.

Thập đại Tiên Môn đã triệu tập không ít đệ tử, duy trì trị an trong thành, trên đài đấu pháp ở khu trung tâm thành đã bắt đầu đổ máu, văn đấu cũng theo đó bắt đầu.

Trong thành tiếng ồn ào náo động nổi lên, khắp nơi đều là tán gẫu thịnh hội đấu giá, thiên kiêu đấu pháp, chuyện hội hoa, tựa hồ còn nóng bỏng hơn so với thế gian.

Vô số nam tu sĩ mang trong lòng chờ mong, xem đến tột cùng là các tiên tử Tử Vân Tiên Tông cao hơn một bậc, hay là các tiên tử của Hàm Nguyệt Lâu càng thêm yểu điệu.

Đông thành, Thấm Tiên Sơn, động phủ cấp Hoàng vắng vẻ ở nơi nào đó.

Trần Tầm vẫn để trần như cũ, hắn ngồi xếp bằng bên dòng suối nhỏ, tay trái vẫn luôn nâng lên, trước mặt có một thanh Khai Sơn Phủ nằm ngang xiêu xiêu vẹo vẹo, sắc mặt tương đối tĩnh mịch.

Hắn giống như một mực đang xuất thần, giống như đang nhìn Khai Sơn Phủ, lại như đang lắng nghe âm thanh từ trong dòng suối.

Trần Tầm giống như nhập định, lại giống như trở lại lúc trước, khi nhìn núi lớn sông lớn, khí chất trở nên mờ mịt xuất trần.

Đại Hắc Ngưu ở trong động phủ mở to hai mắt nhìn, trong mắt không còn ý cười nhạo, khí chất như vậy nó cũng có, là chân chính tu hành khác người, Trần Tầm bắt đầu.

Lúc này gió nhẹ thổi tới, lá cây xung quanh không ngừng lay động, lặng yên xẹt qua khuôn mặt Trần Tầm, hắn động.

Khai Sơn Phủ lăng không bổ về phía dòng suối đang chảy, vẫn mềm yếu vô lực như trước, vẫn chậm rãi như vậy, không có bất kỳ pháp lực gì ở bên ngoài, cũng không có bất kỳ khí thế sắc bén nào.

Nhưng trong mắt Đại Hắc Ngưu, Trần Tầm lại tự nhiên như vậy, giống như có một loại cảm giác kỳ dị mà Trần Tầm vốn nên làm như vậy.

Dòng suối vẫn róc rách lưu động, mặt nước nổi bọt nước, giống như Trần Tầm chém một cái tịch mịch.

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, tâm linh như dung nhập vào trong đó, vô số lá rụng khẽ vuốt qua khuôn mặt hắn, lại không để cho hắn làm bất kỳ động tác dư thừa nào, thuận theo tự nhiên.

Khai Sơn Phủ bổ xuống chậm chạp như trước, không ngừng bổ về phía dòng suối đang chảy.

"Mu..."

Con ngươi Đại Hắc Ngưu càng mở càng lớn, một hồi lại nháy mắt, đầy mắt không dám tin.

Loại cảm giác này... Giống như đi trên đường núi, chung quanh sẽ có hoa cỏ cây cối, sẽ có đá vụn, theo lý thường nên như thế.

Giống như là hòa nhập vào thiên nhiên, không hề có cảm giác đột ngột.

Trong lòng Đại Hắc Ngưu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, lăn lộn theo đại ca lâu như vậy, hiện tại nó cảm thấy mình vẫn rất có văn hóa.

Hiện tại Trần Tầm ngồi xếp bằng ở bên dòng suối nhỏ chính là tự nhiên như vậy, dù là huy động Khai Sơn phủ, cũng không có chút cảm giác đột ngột nào.

Đại Hắc Ngưu cũng không có đi quấy rầy Trần Tầm, chạy tới linh thú thất trong động phủ, thỉnh thoảng lại chạy đến nhìn Trần Tầm.

Nó giấu tất cả gia sản của bọn họ ở dưới trận pháp, bắt đầu yên lặng sắp xếp, sang năm bọn họ còn phải đi tham gia thịnh hội đấu giá, cũng không biết linh thạch có đủ hay không.