Chương 190: Tu Luyện

Chương 190. Tu Luyện

Trần Tầm mở lò luyện chế loại đan dược này, trực tiếp lựa chọn một giờ lành, sau đó liền phun ra một câu: Thần phật giúp đỡ bổn tọa.

Đại Hắc Ngưu ở một bên sùng bái sát đất, vậy mà tự mình khai đàn làm phép, bắt đầu tế bái Trần Tầm, để Trần tầm dùng một quyền đánh vào trên vách động, nửa ngày không rơi xuống được.

Cuối cùng Đại Hắc Ngưu không có việc gì liền ở một bên bồi dưỡng linh dược, sau đó nghiên cứu trận pháp, xây một cái tiểu trận pháp, lại chồng lên một cái tiểu trận pháp.

Huyễn trận cỡ nhỏ và trận pháp phong hỏa cỡ nhỏ đều đã chồng chất hoàn mỹ, lúc kích phát, chạm vào ắt phải ăn thiệt thòi lớn!

Mà Đại Hắc Ngưu không có sư phụ dạy bảo, cũng đi lên một con đường trận pháp khác, ngay cả Trần Tầm cũng nhìn không ra là chính đạo hay là lệch đạo.

Bởi vì học trận pháp có hạn, nó luôn nghiên cứu trận kỳ, bởi vì ở trong tông môn thay đổi rất nhiều trận kỳ cùng tài liệu trận pháp.

Theo đạo lý bình thường mà nói, trận pháp vừa bố trí ra, đã không còn liên quan gì đến trận kỳ.

Nhưng Đại Hắc Ngưu tự mình mân mê trăm năm, thật đúng là đã đi ra một con đường khác trên phương diện pháp lực.

Trận kỳ càng nhiều, hiệu quả chồng chất trận pháp càng mạnh! Thậm chí cứng rắn chống đỡ đạo thiên kiếp đầu tiên khi Kết Đan.

Lúc này Trần Tầm ngoại trừ khen một câu tuyệt thế thiên tài, hắn còn có thể nói cái gì... Hắn hoàn toàn xem không hiểu.

Đại Hắc Ngưu còn lợi dụng Ngự Vật thuật và lực lượng thần thức khống chế trận kỳ ở các phương một cách hoàn mỹ, thật sự là Đại Hắc Ngưu bày trận, càng nhiều trận kỳ càng tốt.

Hiện tại làm Trần Tầm cũng rất áp lực, có đôi khi hàm răng đều sắp cắn nát, thật đáng chết!!

Mặc dù hắn sớm đã nhìn ra "Tư chất Trận Đế" của Đại Hắc Ngưu, nhưng hắn cảm giác kỹ năng luyện đan của mình ko bằng được trận pháp của lão Ngưu, mỗi lần khai lò cần chư Phật Thần Tiên khắp trời hộ giá hộ tống,...

Thật sự là vừa sợ huynh đệ vượt qua, lại sợ huynh đệ không theo nổi kế hoạch.

Một năm này cũng cứ như vậy trôi qua, bọn họ cũng đem điểm trường sinh thêm vào pháp lực.

Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, ngoài động phủ, Trần Tầm mình trần ra trận.

Tay hắn cầm một thanh Khai Sơn Phủ, gân xanh trên cánh tay nổi lên, không hề sử dụng bất kỳ pháp lực nào, chỉ là chậm rãi bổ một cái về phía không trung, mềm yếu vô lực.

Đại Hắc Ngưu lại bắt đầu mân mê linh dược, nó ngoại trừ sở thích về trận pháp thì còn có một sở thích trồng cây, nó nhìn Trần Tầm một chút.

"Bổn tọa ngoại trừ tuổi thọ và kiên nhẫn, không còn gì cả, chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất."

Trần Tầm hít sâu một hơi, mặt trời mới lên, tử khí đông lai:

"Tu tiên giới này cũng không có phủ pháp gì mà ta tiếp xúc không được."

"Nhưng mặc kệ như thế nào, bất kỳ khó khăn gì cũng không áp đảo được bản tọa!"

Trần Tầm đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, Khai Sơn phủ bổ một cái về phía trước:

"Đừng nói sáo lộ gì cho bổn tọa, không có sáo lộ, chính là bổ! Gừ gừ! Ha!"

Đại Hắc Ngưu ở trong động phủ nghe được không ngừng cười trộm, bụng không ngừng co giật, đột nhiên đồng tử nó co rụt lại, xong rồi!

Nó quên mất Trần Tầm đã lén lút mở thần thức ra quan sát xung quanh...

Đại Hắc Ngưu cả người khẽ run, đầu trâu toát ra mồ hôi lạnh, sau lưng nó đột nhiên xuất hiện một đạo bóng ma thật lớn, như là vực sâu tuyệt vọng đang dần dần tới gần nó.

"Tây Môn Hắc Ngưu..."

Trần Tầm chậm rãi cười, ấm áp như hoa nở bốn mùa, lại đột nhiên như lũ bất ngờ bộc phát:

"Dám ở sau lưng cười nhạo bổn tọa, lực bạt sơn hề khí cái thế!"

"Mu!!!"

Trong động phủ truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Đại Hắc Ngưu bị nhấc lên, nó chổng bốn vó lên trời, không ngừng giãy dụa kêu to.

Sau một nén nhang, Đại Hắc Ngưu vô cùng thành thật, cũng không dám cười trộm nữa, lại đi quản linh dược của nó.

Trần Tầm lại bắt đầu ở bên ngoài động phủ không ngừng bổ từng búa từng búa về phía mặt trời mới mọc, tạm thời không tìm được bất kỳ cảm giác gì.

Những ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm Trần Tầm đều luyện búa, Đại Hắc Ngưu bồi dưỡng linh dược, buổi chiều Trần Tầm luyện đan, Đại Hắc Ngưu nghiên cứu trận pháp.

Ban đêm... Trần Tầm mang theo Đại Hắc Ngưu đi dạo phố, đi ra ngoài tăng thêm kiến thức, có đôi khi cũng cùng những tán tu bán hàng rong dưới núi tán gẫu hai câu.

Sau đó đi dạo các cửa hàng lớn, bọn họ cũng không mua đồ, chỉ đi khắp nơi xem giá cả các loại, ở trong lòng làm ra dự đoán.