Đại Hắc Ngưu run rẩy, đồng tử khẽ run, không ngừng thấp giọng bò...ò...ò...
Không nghĩ tới pháp lực Trần Tầm tăng nhiều, còn có pháp thuật tăng thêm, vậy mà luyện chế một viên Kim Nguyên Đan cũng khó khăn như thế...
"Lão Ngưu!"
"Mu~"
Cả người Đại Hắc Ngưu run lên, theo bản năng vẫy vẫy cái đuôi.
"Thành công rồi... Ta đã tìm ra phương pháp luyện chế."
Ánh mắt Trần Tầm đột nhiên lộ ra vẻ hy vọng, tất cả đau khổ đều đáng giá.
"Mu..."
Đại Hắc Ngưu kích động đến mức nhào tới trên người Trần Tầm, Trần Tầm cười ha ha, không ngừng vỗ nó, để nó yên tâm.
Ánh nắng giữa trưa thịnh vượng, bỗng nhiên xuất hiện một thứ sáng rực như hoa.
Trần Tầm giơ tay, hai ngón tay nắm Kim Nguyên Đan, nâng nó lên quá đỉnh đầu, để ánh mặt trời xuyên thấu, chiết xạ ra quang mang linh lực kỳ diệu.
Đại Hắc Ngưu ở một bên nhìn mà sửng sốt, Kim Nguyên đan lớn chừng quả trứng cút, nhưng bên ngoài trong suốt màu vàng, trung tâm lại còn có một vệt màu đậm.
Mượt mà như ý.
Trần Tầm hài lòng nhìn kiệt tác của mình, thật sự coi là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, cực kỳ có giá trị sưu tầm.
Tám năm qua bọn họ cũng tiếp tục điểm trường sinh thêm vào vạn vật tinh nguyên, đợi đến lúc bọn hắn đột phá, chính là ngày Hạc Linh Thụ Vương quy thiên!
"Lão Ngưu, đi ra sông tắm, nghỉ ngơi mấy ngày."
Trần Tầm phun ra một ngụm trọc khí, hắn còn muốn suy nghĩ tâm đắc một chút, đây cũng chỉ là Kim Nguyên Đan trung phẩm mà thôi.
"Mu mu ~" Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười một tiếng, pháp lực từ trên người phát ra.
Động phủ dần dần bị huyễn trận che giấu, bên trong có không ít đồ tốt, tránh cho bị dã thú nào đó đào.
Trần Tầm cũng vô cùng tán đồng, sinh hoạt nhiều năm, nơi này dù sao cũng không có người, ngược lại sẽ không bị người nhìn ra có trận pháp.
Một người một trâu cũng dần dần đi xa, trường sinh tu tiên khổ nhàn kết hợp, tránh cho ý niệm không thông suốt.
Trong dãy núi, một dòng sông nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, mặt sông dưới ánh mặt trời chiếu rọi gợn sóng lăn tăn, vài chiếc lá cây trong lúc lơ đãng từ mặt sông lướt qua.
Đột nhiên, mặt sông nổi lên gợn sóng to lớn, bắn lên vô số bọt nước trong suốt long lanh.
"Lão Ngưu, mẹ nó, cá lớn, ở đó, chọc nó!"
"Mu!"
"Ha ha, lão Ngưu, ngươi không được việc rồi."
"Mu!"
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không dùng pháp lực, trong tay hắn cầm xiên cá, trong miệng Đại Hắc Ngưu ngậm xiên cá bắt lấy cá.
Một người một trâu chơi đến quên cả trời đất, có đôi khi gấp gáp, Trần Tầm liền bổ xuống một búa.
Đại Hắc Ngưu nóng nảy, trực tiếp dùng pháp lực, con cá lớn này vừa ra khỏi mặt sông đã chín mọng, nó lập tức ăn luôn.
Vào đêm, sao lốm đốm, sao trời vốn bất động, bóng rơi vào trong nước, dòng sông giống như sao trời lưu động, chảy xuôi trong, sao dày đặc theo nước mà biến mất.
Trong sông phản chiếu ra hai khuôn mặt cùng một đống lửa, phía trên tất cả đều là cá nướng.
"Lão Ngưu, ngươi từng thấy biển cả chưa?"
"Mu?"
Đại Hắc Ngưu nghi hoặc lắc đầu, biển không phải là sông sao.
"Cũng không sợ ngươi chê cười, ta cũng chưa thấy qua..."
Trần Tầm thật lòng nói, kiếp trước hắn đã từng gặp qua trên mạng:
"Ta đã xem bản đồ Càn quốc, Càn quốc chúng ta không có."
Đại Hắc Ngưu vừa ăn cá nướng, vừa trầm tư suy nghĩ, lại lắc đầu, không thể tưởng tượng ra được.
"Sau này chúng ta xuyên qua đại bình nguyên, đến siêu cấp đại quốc trong truyền thuyết kia, nói không chừng có biển rộng."
"Mu?!"
Đại Hắc Ngưu trợn tròn mắt trâu, trong lòng lại kích động.
"Hắc hắc, chúng ta còn nhiều chỗ phải đi, trước tiên tăng thực lực lên đã."
Trần Tầm miệng đầy dầu, ngây ngốc ảo tưởng:
"Đến lúc đó chúng ta chế tạo một chiếc thuyền lớn, mang ngươi ra biển đánh cá!"
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu không thèm ăn cá nướng, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Tầm, vui vẻ cọ cọ hắn.
Dầu trên miệng nó đều cọ vào trên người Trần Tầm, chỉ có điều không bị phát hiện.
"Lão Ngưu, đi thôi, chúng ta luyện chế xong Ngũ Hành Đan rồi, lên đường đi tới chỗ giao giới giữa hai châu."
Trần Tầm phủi tay, dùng thuật hút bụi, trên người trong nháy mắt sạch sẽ, ngay cả một vết bẩn cũng không có.
"Kết đan ở nơi này, nói không chừng dị tượng sẽ kinh động đến dân chúng khắp nơi, đại sự kết đan nên ổn thỏa mà đi."
"Mu ~ "
Pháp lực quét sạch mặt đất, tất cả vết tích đều hôi phi yên diệt, chỗ tốt của tu tiên chính là như vậy, chỉ vì có thể hưởng thụ cuộc sống tốt hơn.
Bọn họ lại bắt đầu những ngày tháng tự gò ép bản thân, Trần Tầm tổng kết kinh nghiệm luyện đan, Đại Hắc Ngưu ở một bên phụ trợ hoặc là bồi dưỡng linh dược, không có việc gì liền nghiên cứu trận pháp.
Con đường trường sinh tu tiên, một người một trâu này căn bản không biết cô độc là vật gì, trong lòng chỉ có ước mơ đối với tương lai.
...
Năm tháng trôi qua, trong bất tri bất giác, trong trí nhớ đã không biết có bao nhiêu xuân thu rời đi, lại là năm mươi năm.
Trong Ngũ Uẩn Tông cũng có thêm một bia mộ, mộ của Trần Tầm sư đệ...
Càn quốc cùng Võ Quốc những năm này cũng tuôn ra không ít thiên kiêu tuyên bố xuất quan, bọn hắn chiến đấu với nhau, muốn đột phá cảm ngộ ở trong đấu pháp.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tuy rằng Tu Tiên Giới đại cục ổn định lại, nhưng tranh chấp chưa bao giờ đình chỉ.
Không ít tông môn đều có ma sát, vậy còn phải là thuộc hạ gặp chân chương, các nơi của hai nước cũng bạo phát không ít chiến tranh nhỏ.
Tại một nơi nào đó trong sơn mạch không biết tên của Chi Dương Châu, bên ngoài một động phủ.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn nhau, dần dần méo miệng cười một tiếng, oanh...
Phía sau bọn họ truyền đến một tiếng vang thật lớn, vô số mảnh vụn đá lớn lao đến, lại không thể áp sát, bước chân bọn họ nhẹ nhàng đạp một cái, biến mất vô thanh vô tức.
Ngũ Hành đan đã thành, kèm theo đan văn! Giống như Trúc Cơ đan lúc trước.
Trần Tầm cuối cùng cũng thừa nhận hắn không có thiên phú luyện đan, nhưng cũng may có trường sinh, có vô số linh dược.
Những năm này điểm trường sinh toàn bộ cộng vào lực lượng, các chỉ số đều đã tới đỉnh, chỉ đợi đột phá.
Điểm trường sinh của bọn họ bây giờ: Lực lượng 90 (50), tốc độ 90(50), vạn vật tinh nguyên 90(50), pháp lực 90 (50), phòng ngự 90(50).
Trong lòng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng hơi kích động, đi về phía giao giới giữa hai châu, thuận tiện xem đêm nay là năm nào, triều đại của hoàng đế nào.