Chương 161: Bắt Đầu Luyện Đan

Đắm chìm tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng, mãnh thú trong núi gặp tai vạ.

Dã nhân trong sơn mạch lại xuất hiện trên giang hồ, trâu rừng đi theo sau tái chiến thiên hạ, vô số mãnh thú hàng đêm thống khổ tru lên!!

Cách mỗi mấy tháng, đều có dã nhân mang theo trâu rừng ra khỏi hang, bọn họ trèo đèo lội suối tùy ý chạy, không ngừng truy đuổi dã thú, trong miệng còn phát ra tiếng cười quái dị khặc khặc.

Toàn bộ Càn quốc và Võ Quốc, Phàm Nhân giới cũng dưới sự thống trị của thập đại Tiên Môn mà trở nên quốc thái dân an.

Bách tính có thể sống đến bây giờ, nói thật, tổ tiên ai mà không có chút huyết mạch tiên nhân chứ, nếu không còn có thể sống đến bây giờ? Bọn họ cũng không phải tự dưng mà đến.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất có thể có người kế tục Tu Tiên giới, Phàm gian này luôn có thể xuất hiện một ít thiên tài tu tiên một cách khó hiểu, giống như là huyết mạch phản tổ vậy...

Trong lịch sử, cái gì đại tu sĩ đồ sát dân chúng vô tội, loại chuyện đấu pháp ở trong thành máu chảy thành sông này, xảy ra ít, đương nhiên, chiến tranh không tính ở trong đó.

Nhưng bây giờ, đoán chừng ngươi còn chưa ra tay, thập đại Tiên Môn đã đập chết ngươi đầu tiên.

Dù sao lúc trước Trần Tầm ở Ngũ Uẩn Tông, Chấp Sự Điện ngoại môn thường xuyên phái đám người Cơ Khôn ra ngoài thanh lý tà tu, càng đừng đề cập đến thập đại Tiên Môn.

Phàm nhân tuy mệnh như cỏ rác, nhưng cũng không phải tu tiên giả có thể tùy ý chà đạp quy mô lớn, luôn có trật tự ở trong đó.

Thời gian không ngừng phác họa những bức họa tốt đẹp trong sinh mệnh, cũng viết lên vô số người kiên cường cùng nghị lực trong nghịch cảnh.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã an ổn sống trong núi sâu năm mươi năm, đã là tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn!

Mặc dù thần thức không tăng lên nhiều nhưng pháp lực lại cao thâm hơn không ít, khác biệt với Trúc Cơ hậu kỳ có chút lớn.

Hơn nữa căn cơ của bọn họ tương đối thâm hậu, dù sao tuổi thọ của bọn họ sớm đã vượt qua tu sĩ Trúc Cơ kỳ, người bình thường căn bản không chơi được.

Những năm này các loại linh dược Ngũ Hành đan đã được Đại Hắc Ngưu đào tạo hoàn thành, tuyệt đối chịu được Trần Tầm tiêu xài.

Bọn họ thêm điểm trường sinh vào tốc độ và vạn vật tinh nguyên.

Điểm trường sinh của bọn họ hiện giờ: Lực lượng 50, tốc độ 90 (50), vạn vật tinh nguyên 82, pháp lực 90 (50), phòng ngự 90(50).

Trong động phủ, Đại Hắc Ngưu với vẻ mặt khẩn trương, không ngừng vung cánh hoa, thỉnh thoảng đấm bả vai Trần Tầm.

Trần Tầm ngồi xếp bằng trên mặt đất, khoác da mãnh hổ, khí thế không ngừng tăng lên, ánh mắt lộ ra ý tứ vô địch bá tuyệt thiên hạ.

"Giờ lành đã đến, bổn tọa mở lò luyện đan, hy vọng chư Phật thần tiên phù hộ, mong các vị..."

Trần Tầm nói đến đây thì dừng lại, mắt lộ ra hàn quang, chậm rãi phun ra một câu:

"Chớ có không biết điều!"

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu trừng mắt trâu, móng trâu phát run, hoàn toàn khuất phục dưới dâm uy của Trần Tầm.

Nó cũng không dám nói như vậy, nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy, không hổ là đại ca của nó, chính là ngưu bức.

"Lão Ngưu, thượng linh dược!"

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu vung móng trâu lên, vô số linh dược ngàn năm chảy tới như một dòng sông dài, tản ra linh khí nồng đậm.

Nhưng động phủ đã bị trận pháp của nó che đậy hoàn toàn, tuyệt đối không thể để bất kỳ vật gì quấy rầy Trần Tầm luyện đan.

"Hừ, chỉ là Ngũ Hành Đan, có gì khó khăn, lô đến!"

Trần Tầm hét lớn một tiếng, lò luyện đan hình xoắn ốc bay lên trời, năm đóa đan hỏa trắng lập lòe giữa không trung, lạnh lẽo đến cực điểm.

Hai mắt hắn ngưng lại, thần thức trải rộng ra, không ngừng bấm pháp quyết, pháp lực cuồn cuộn không ngừng thao túng linh dược.

Đại Hắc Ngưu vội vàng trốn vào trong địa động, thận trọng vươn một cái đầu trâu ra, thần thức của hắn tản ra bên ngoài, tùy thời quan sát tình huống bên ngoài.

Một năm sau.

Trong động phủ vang lên một trận cười quái dị:

"Ngươi không nể mặt bổn tọa như vậy sao?!"

"Mu mu!"

...

Lại một năm xuân hạ.

Trong động phủ vang vọng một trận âm dương quái khí:

"A, lão Ngưu, dâng hương tắm rửa, bái chư Phật thần tiên."

"Mu mu!"

...

Một năm lại trôi qua, thứ không lưu được chính là năm tháng, thứ không quên được chính là... Luyện đan.

Trong động phủ vang lên một hồi thanh âm thành kính:

"Bổn tọa năm đó ngây thơ vô tri, va chạm chư vị, mong được chuộc tội!"

"Mu mu ~ "

Gió đến rồi lại đi, hoa nở rồi lại rụng, lại là một năm phồn hoa.

Trong động phủ vang lên một trận khóc tê tâm liệt phế:

"Cho bổn tọa mặt mũi đi!!!"

"Mu!"

...

Bốn năm sau, tảng đá nơi cửa động phủ ầm ầm nổ tung, ngay cả một cây trận kỳ cũng bị hất văng ra ngoài.

Làm cho Đại Hắc Ngưu gấp đến độ kêu to, vội vàng dùng Ngự Vật Thuật giữ chặt trận kỳ của nó, nó cuộn mình ở cửa động phủ, yếu ớt nhìn một vị nam tử.

"Tám năm! Suốt tám năm! Ha ha ha..."

Nam tử tựa hồ có chút điên cuồng, trong mắt hắn ta che kín tơ máu, tóc tai lộn xộn, từng bước một đi ra ngoài động phủ, hắn ta đột nhiên nhìn về phía Đại Hắc Ngưu.