Chương 17: Lên đường

Hai ngày tiếp sau đó La Không lại tiếp tục lao đầu vào phòng trọng lực tập luyện. Hắn đã có thể hoạt động thân thể khá linh hoạt ở mức trọng lực 15.

Nhờ đó mà cường độ thân thể cũng tăng lên nhanh chóng. Hắn tự tin bây giờ nếu đấu lại với Trương Tam Phong coi như cộng thêm đại lực gia thân cũng không thể làm hắn chấn động mảy may.

Kí chủ: La Không

Chiến lực: 195000

Kỹ năng: Rasengan, Kamehameha, dịch chuyển tức thời, phân thân chi thuật

Trạng thái: Kaioken

Hắn hài lòng gật đầu nhìn xem lực chiến của mình. Tốc độ tăng lên này cũng xem như là tạm được.

Hắn quyết định tạm thời dừng lại, quay về phòng trọ của mình nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút để ngày mai lên đường.

Sáng hôm sau ngay tại công hội mạo hiểm giả. Khi La Không đi tới thì đã thấy mọi người tụ họp đông đủ cả rồi.

“Ta lại là người đến trễ nhất sao, thật thứ lỗi” La Không hơi cảm thấy có lỗi nói. Sau đó nhìn xung quanh gật gật đầu chào hỏi mọi người. Chỉ là ngoài Liễu Thi Tuyết, Trương Tam Phong những người quen thuộc.

Còn đứng đó một người phụ nữ trẻ tươi. Nàng này mặc dù bàn về nhăn sắc thì có hơi thua so với Liễu Thi Tuyết. Nhưng trên người nàng toát ra cái kia khí chất ưu nhã, thanh tú của một thiên kim tiểu thư, tổng quan mà nói cũng chính là một cái hiếm thấy mỹ nữ.

“Không sao ngươi đến cũng không trễ đâu, trái lại vừa kịp lúc đây” Sở Phi Dương tươi cười nói.

“ Giới thiệu với ngươi đây là Ngữ Khinh Yên chính là người chúng ta cần hộ tống lần này” Sở Phi Dương sơ lược nói với La Không.

Ngữ Khinh Yên hai mắt hiếu kì nhìn lấy La Không. Nàng vốn cho rằng lần này hộ tống ủy thác sẽ rơi vào mấy tên mãn phu ngoại hình xấu xí đến nhận lấy.

Nhưng mà không ngờ lại gặp Sở Phi Dương và La Không dạng này soái ca hai cái nam tử. Nhất là La Không dạng này cơ bắp rắn chắc, thân hình cân đối toát lên vẻ suất khí của một nam nhân mạnh mẽ khiến cho nàng muốn nhìn nhiều một chút.

Còn lại tội nghiệp Trương Tam Phong hiển nhiên đã bị nàng ném đi, không thèm để ý đến.

“ Xin hỏi không biết ngươi tên là gì” Ngữ Khinh Yên nhu hoà giọng nói vang lên.

“Xin chào tiểu thư tên ta là La Không” La Không cũng lịch sự trả lời nàng.

“Tiểu thư cái xưng hô này nghe trịnh trọng quá, ngươi gọi ta Khinh Yên là được rồi” Ngữ Khinh Yên cười nhẹ nhàng nói.

Một bên nghe đến lời này Trương Tam Phong có chút buồn bực. Rõ ràng vừa này gặp ta, nữ tử này cũng không có chủ động như thế này đây. Chính mình hồi nãy còn trước tiên chào hỏi thì nàng ta cũng chỉ qua loa vài lời cho xong.

“Hừ đúng là nữ nhân” Trương Tam Phong phàn nàn trong lòng.

“ Nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta mau sớm lên đường thôi nhỉ” Sở Phi Dương nói.

“Vậy thì những ngày tới làm phiền mọi người chăm sóc ta vậy” Ngữ Khinh Yên cười nói. Chỉ là ánh mắt của nàng thi thoảng lại nhìn về phía La Không.

Cả đoàn người lập tức lên đường. Ngữ Khinh Yên vốn là con gái của một thương nhân giàu có, nên nàng cũng được trang bị cho một chiếc xe ngựa cùng hai nữ hầu đi theo để hầu hạ.

Ngữ Khinh Yên thì an vị ngội trong xe ngựa còn La Không nhóm người thì đứng tản ra bao quanh xe.

“Con đường từ chỗ Thái An thành chúng ta cũng khá xa. Sẽ có vài đoạn đường phải đi qua các khu rừng, cũng như hẻm núi.

Ngoài đề phòng ma thú tấn công thì ta cũng cần cẩn thận bọn giặc cướp nữa. ” Sở Phi Dương đang nói chuyện về quãng đường sắp tới.

“Quả nhiên là dù ở trong thời thế như thế nào thì người xấu không thể không có nhỉ” La Không thầm nghĩ.

“À mà nguy hiểm nhất có lẽ là khi ta đi qua cao nguyên Hima bởi lẽ nơi đây thường xuyên ghi nhận có nhiều bầy ma thú đi theo đàn. Nhưng mà tu vi cũng sẽ không quá cao nếu không thì con người cũng sẽ không có tuyến đường đi qua đây, điều chúng ta cần chỉ là thận trọng quan sát rồi tránh đi thôi” Sở Phi Dương nhấn mạnh.

“ Nếu mỗi toà thành đều cách nhau xa vậy thì mỗi lần gặp nguy cơ làm sao có thể tiếp ứng” La Không thắc mắc.

“Theo ta được biết từ cha ta thì mỗi một toà thành đều có cho mình một cái viễn trình truyền tống trận.” Liễu Thi Tuyết bỗng mở miệng vì hắn giải thích.

Ngừng một chút nàng tiếp tục nói “ Nhưng nó chỉ được sử dụng trong trường hợp cực kì nguy cấp bởi lẽ mỗi lần sử dụng điều tiêu hao lượng tài nguyên khổng lồ. Cho nên không phải lúc thì không thể mở ra”.

Trương Tam Phong lúc này cũng mở miệng “ Đúng rồi ta nhớ là lần trước La Không ngươi sử dụng kỹ năng kia. Vậy nếu là bây giờ ngươi có thể hay không đưa chúng ta đến thẳng tổng thành trì”

Nghe hắn lời nói này mọi người bỗng ngớ người nhìn về phía La Không. Phải ah không phải còn có một cái thần nhân ở đây sao.

“ Không dễ dàng như mọi người nghĩ như vậy. Kể ra thì rất khó giải thích nhưng mà hiện tại ta chỉ có thể dịch chuyển qua những nơi mà ta từng tới với lại cũng có giới hạn khoảng cách” La Không giải thích.

Thật ra khả năng dịch chuyển tức về cơ bản chỉ cần hắn định vị được khí tức mục tiêu mình muốn đến thì dù có là ngoài vũ trụ đi nửa cũng có khả năng đi tới được.

Nhưng mà mấu chốt là hắn bây giờ chưa thể cảm ứng xa đến như vậy. Hắn bây giờ đại khái có thể dịch chuyển đi về trong bán kính hơn 150km đi. Còn không giống được Goku có thể dịch chuyển xa như thế.

“ Nhưng mà như vậy cũng đã cực kì lợi hại rồi. Sau khi chứng kiến khả năng của ngươi ta có về nghiên cứu một chút và nhận ra rằng muốn thời không xuyên toa trừ khi là nắm giữ đặc thù không gian trang bị hay như là những cái kia truyền tống trận mới có thể làm đến.

Mà không gian trang bị chính là cực kì hiếm thấy, ta nghe nói chỉ có những cái kia cao giai cường giả mới có được.” Sở Phi Dương cảm thán nói sau đó nhìn về phía La Không.

“Khả năng của ngươi nếu như bị thánh địa biết chắc chắn sẽ được trọng dụng”

“ Đương nhiên cũng có thể ta không có đủ kiến thức. Có thể ngoài kia người ta bằng các loại khả năng kỳ lạ cũng có thể làm đến dịch chuyển tức thời” Sở Phi Dương bổ sung một câu.

La Không cười cười từ chối cho ý kiến.

“ Các ngươi đang nói về cái gì vậy” Ngữ Khinh Yên từ trên xe thò đầu ra tò mò hỏi.

“Không có gì tiểu thư chúng ta chỉ là đang bàn bạc kế hoạch cho hành trình sắp tới mà thôi” Sở Phi Dương cười nói.

“ Vậy sao ” nàng lại quay đầu vô trong xe, chỉ là trước đó không quên liếc nhìn La Không một cái.

“ Ngữ Khinh Yên tiểu thư vẫn là rất quan tâm đến La Không nha” Sở Phi Dương nghĩ trong lòng. Từ đầu đến giờ cứ mỗi khi có cơ hội cô nàng lại nhìn qua phía La Không.

La Không bản thân mặc dù cũng chú ý đến chi tiết này. Nhưng hắn cũng không có để trong lòng. Muốn nhìn cứ nhìn, là một nam nhân vui sướng nhất là được nữ nhân chú ý đến đây hơn nửa còn là một mỹ nhân. Chúng tỏ bản thân hắn vẫn rất là có mị lực nha.

..............

Cứ như thế cả đoàn người đã đi được hết một ngày đường mà không có vấn đề gì lớn xảy ra.

Lúc này bọn họ đang cắm trại giữa một cánh đồng cỏ rộng lớn.

Những con gió thỏi qua nhè nhẹ, tiếng cỏ cây nhẹ nhàng rung động.Khí hậu nhẹ nhàng khoan khoái.

La Không ngồi ngước mặc nhìn lên bầu trời đầy sao, tận hưởng cảm giác thoái mái này.

Kiếp trước hắn cũng rất yêu thích đi cắm trại ngắm nhìn thiên nhiên để thư giãn tâm hồn sau những ngày làm việc mệt mỏi.

Đến thế giới này rồi, trên thân không còn phải lo lắng về cuộc sống, về công việc , tiền bạc khiến hắn cảm thấy thư thái và tự do hơn bao giờ hết.

Kiếp trước hắn là một cô nhi nên về người thân hắn cũng không có gì phải bận tâm cả.

Có lẽ điều duy nhất khiến hắn có chút tiếc nuối chính là sẽ không được thấy sự kết thúc của những bộ anime mình yêu thích.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy” một giọng nói dịu dàng vang lên.