Chương 9: Đã nói là làm, lão tổ phong đế (2)

Bóng dáng Diệp Hàn Vân tiến đến trước một bước, nhìn Tiêu Linh Khanh nói: “Sau này ta chính là sư phụ của con, ta sẽ truyền dạy hết kiếm đạo cho con.”

“Chỉ là một Hoàng Giả mà thôi, ngươi thấy ngươi có xứng làm sư phụ của ta không?” Vẻ mặt Tiêu Linh Khanh rất kiêu ngạo, chẳng thèm ngó ngàng, nói tiếp: “Nghe nói Diệp gia các người có đứa bé làm cho dị tượng và Thiên Kiếp cùng tồn tại, sư phụ của hắn là ai? Ta muốn cùng tu luyện với hắn.”

Nghe xong.

Sắc mặt của Diệp Thương Vân và Diệp Hàn Vân trở nên vô cùng khó coi, không ngờ Tiêu Linh Khanh còn nhỏ tuổi mà đã ngạo mạn như vậy, tính tình ngang ngược, làm sao có thể đóng góp cho kiếm đạo?

Hắc Vô Diện cảm nhận được sắc mặt hai người thay đổi, bà ta liếc nhìn và quở mắng: “Khanh Nhi! Không được vô lễ.”

Tiêu Linh Khanh dán mắt nhìn lên người Diệp Hàn Vân, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ta lại nói sai điều gì? Hãy cho ta thêm thời gian mấy năm, chắc chắn sẽ mạnh hơn hắn, người như vậy sao làm sư phụ của ta được?”

Diệp Thương Vân lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy thì Cửu công chúa hãy mời người khác cao minh hơn, Hắc lão đưa người rời khỏi đây đi.”

Hắc Vô Diện vội nói: “Diệp tộc trưởng đừng tức giận, trẻ con nói thật không suy tính, đứa bé này từ nhỏ đã nói năng vô tội vạ, mọi người hãy rộng lượng một chút.”

“Hàn Vân Kiếm Hoàng cũng có tiếng tăm ở các châu, đủ để làm sư phụ của Khanh Nhi rồi.”

“Khanh Nhi, còn không mau bái sư.”

Tiêu Linh Khanh liếc nhìn Hắc Vô Diện, thấy sắc mặt bà ta khó coi, nàng ta không cam tâm nói: “Bái kiến sư phụ!”

Diệp Thương Vân nói: “Cửu công chúa ở lại, còn Hắc lão có thể rời đi rồi. Sau hai năm bái sư, các người hãy cho người đến đón Cửu công chúa đi.”

Hắc Vô Diện lắc đầu, cười nói: “Diệp tộc trưởng! Thân phận Cửu công chúa tôn quý, để đề phòng bất trắc, bà già này chắc chắn phải ở lại bên cạnh, nhưng các người cứ yên tâm, bà già này chắc chắn sẽ không xen vào chuyện tu luyện của công chúa.”

Diệp Thương Vân vừa định nói gì đó thì bên tai vang lên một giọng nói, ông ta khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Hàn Vân! Ông hãy dẫn Hắc lão và Cửu công chúa đến núi Ngọc Kiếm.”

Diệp Hàn Vân lau sạch khói mù trên khuôn mặt: “Hai vị đi theo ta.”

...

Kiếm Mộ.

Bóng dáng Diệp Trường Sinh và Diệp Kình Vân xuất hiện, người đằng sau khẽ cúi người hành lễ: “Lão tổ! Trường Sinh đến rồi.”

Ầm một tiếng.

Thạch môn bỗng mở ra, một giọng nói khàn khàn truyền đến: “Trường Sinh! Vào đi!”

Diệp Trường Sinh bước vào trong Kiếm Mộ, Diệp Kình Vân đứng sau cúi lạy, quay người ngự kiếm rời khỏi.

Vào trong Kiếm Mộ.

Kiếm khí đáng sợ xung quanh bao trùm cơ thể hắn, Diệp Trường Sinh chăm chú nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Diệp Tiêu Huyền ngồi trên đệm cói ở phía trước.

Kiếm khí thấp thoáng quanh người hắn, trông giống như không tồn tại nhưng lại khiến Diệp Trường Sinh cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Chỉ là nhìn qua trông người này có vẻ già nua.

Đâu ai biết rằng Diệp Tiêu Huyền vốn cũng là một mỹ nam tử, là do sau khi bị Thiên Kiếp làm bị thương mới biến thành bộ dạng như vậy.

Diệp Tiêu Huyền nói: “Thời gian ba năm, căn cơ của ngươi rất ổn định, căn cơ tu luyện tăng đến Linh Giả Cảnh đỉnh phong, giờ đã là đệ nhất vạn cổ rồi.”

“Tiểu tử ngươi khá lắm! Nhớ năm đó, lão già cổ hủ này đạt đến Linh Giả Cảnh đều là chuyện từ rất lâu rồi.”

Diệp Trường Sinh nói: “Quá trình tu luyện dài đằng đẳng, thiên phú là duy nhất sao? Ngày trước có lẽ lão tổ đã thua tại đường xuất phát, nhưng giờ vẫn là cự phách, với sức mạnh dời sao động trời, kiếm che lấp bầu trời.”

“Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân tuần kỳ nhất, tương lai của lão tổ càng mạnh mẽ hơn.”

Nghe xong.

Ánh mắt Diệp Tiêu Huyền chợt sáng lên, trong miệng lẩm bẩm: “Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân tuần kỳ nhất, hay cho tiểu tử có thể nói ra những lời vô cùng ảo diệu, tràn đầy trí tuệ như vậy.”

Ông ta nhận ra những nghi ngờ khiến bản thân khó khăn hàng trăm năm, giây phút này bỗng thông suốt rồi: “Trường Sinh! Lão tổ hỏi ngươi, sao lại là kiếm đạo?”

Diệp Trường Sinh chớp mắt, trầm giọng nói: “Đại đạo của kiếm, lấy sấm sét làm mũi, lấy gió mây làm lưỡi, lấy trời làm thân kiếm, lấy đất làm chuôi kiếm, dưới có cửu u hoàng tuyền, trên có bầu trời thiên giới, mở bằng âm dương, quản chế bằng ngũ hành, xuất ra vô hình, thu vào vô thần, ngang dọc lục hợp, liếc nhìn tám phương.

Kiếm này vừa ra, như thế lực sấm sét phá vỡ trời đất, vạn vật lánh mình. Duy chỉ có kiếm thiên địa nhân tâm mới có thể xưng là cực đạo của kiếm.”

Ầm!

Ầm!

Từng tiếng động lớn khác truyền đến như thể bầu trời bỗng nhiên sụp đổ.

Sắc mặt Diệp Tiêu Huyền bừng bừng thay đổi, giọng nói run cầm cập: “Ngôn xuất tùy pháp, trời sinh dị tượng, cuối cùng tiểu tử ngươi là yêu nghiệt gì?”

Cùng với giọng nói được phát ra.

Bóng dáng hắn bỗng hướng về trước, ôm Diệp Trường Sinh chạy vào Kiếm Mộ.