Chương 8: Đã nói là làm, lão tổ phong đế

Lúc này.

Một đệ tử Kiếm Cung xuất hiện bên ngoài Tinh Thần Điện, cúi lạy: “Bẩm tộc trưởng! Hoang Cổ Thần Quốc đưa Cửu công chúa đến bái sư, hiện đã đến bên ngoài Kiếm Cung rồi.”

Diệp Thương Vân thay đổi sắc mặt, liếc nhìn tộc lão: “Hoang Cổ Thần Quốc đưa Cửu công chúa đến bái sư, bàn tính đúng như dự tính, chúng ta không thể nào từ chối được.”

Một tộc lão trầm giọng nói: “Tộc trưởng! Chuyện về Chiến Thiên, chúng ta đã nợ Hoang Cổ Thần Quốc một ân tình, lần này bọn họ đưa Cửu công chúa đến bái sư, rõ ràng là muốn chúng ta trả nợ ân tình đó.”

Con ngươi Diệp Thương Vân co lại, lạnh lùng nói: “Nếu chỉ đơn giản là trả nợ ân tình thì tốt rồi, chỉ sợ Hoang Cổ Thần Quốc lòng muông dạ thú.”

Nói đến đây, ông ta ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Chuyện đã như vậy, ai trong số chư vị sẵn lòng thu nhận Cửu công chúa của Hoang Cổ Thần Quốc làm đồ đệ?”

Một tộc lão nói: “Vậy ta sẽ thu nhận công chúa làm đồ đệ.”

Diệp Thương Vân dán mắt lên người bà lão: “Vậy làm phiền Hàn Vân trưởng lão rồi.”

Diệp Hàn Vân là một trong mười đại trưởng lão của Diệp gia, căn cơ tu luyện đạt đến Hoàng Giả tầng tám, đủ để làm sư phụ của Tiêu Linh Khanh rồi.

Diệp Thương Vân lại nói: “Kình Vân trưởng lão! Ông dẫn Trường Sinh đến Kiếm Mộ, lão phu đích thân đến gặp Cửu công chúa của Hoang Cổ Thần Quốc.”

Diệp Kình Vân gật đầu rồi dán mắt lên người Diệp Trường Sinh: “Trường Sinh! Đi thôi! Thất gia gia dẫn cháu đến Kiếm Mộ.”

Với những lời mọi người đã nói, Diệp Trường Sinh không hứng thú với chuyện bái sư, nhưng hắn nghe thấy tên của cha mình, Hoang Cổ Thần Quốc có liên quan gì đến cha hắn?

Sau khi rời khỏi Tinh Thần Điện.

Diệp Trường Sinh liếc nhìn bên ngoài Kiếm Cung, thấy Tiêu Linh Khanh và Hắc Vô Diện đứng trên sàn tàu: “Thất gia gia! Bọn họ đến bái sư ư?”

Diệp Kình Vân nhìn Tiêu Linh Khanh, sắc mặt thay đổi bừng bừng: “Vô Cấu Kiếm Thể, Linh Giả Cảnh tầng hai, nó mới chỉ là đứa bé ba tuổi.”

Nếu đem so sánh thì tư chất của nó hình như mạnh hơn Diệp Trường Sinh.

Diệp Trường Sinh nói: “Thất gia gia! Vô Cấu Kiếm Thể rất mạnh sao?”

Diệp Kình Vân nói: “Rất mạnh! Trong vô số Kiếm Thể thì Vô Cấu Kiếm Thể xếp trong top năm, hơn nữa tiểu cô nương này đã tu luyện đạt đến Linh Giả Cảnh, Hoang Cổ Thần Quốc lại xuất hiện một yêu nghiệt nữa rồi.”

“Đại tranh chi thế, thiên kiêu tịnh khởi, kiếp này chắc chắn sẽ xáo trộn một lần nữa.”

Nghe xong.

Diệp Trường Sinh cười nhạt, trong mắt hắn tu vi Linh Giả Cảnh là rác rưởi, còn chuyện Vô Cấu Kiếm Thể có thể lọt vào top năm thì nghe còn miễn cưỡng có thể.

“Thất gia gia! Lúc trước các tộc lão nói chúng ta nợ Hoang Cổ Thần Quốc một ân tình, hình như có liên quan đến cha cháu, là vì cái gì?”

Diệp Kình Vân thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Chuyện của người lớn, cháu đừng hỏi nữa, cháu chăm chỉ tu luyện là được rồi, nhất định phải nhớ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”

“Không cố gắng sẽ bị người khác giẫm dưới chân, lại còn có thể mất đi tính mạng.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Cháu hiểu rồi.”

Lát sau.

Diệp Kình Vân kéo bàn tay nhỏ bé của Diệp Trường Sinh, hai người ngự kiếm phi hành, bay về hướng Kiếm Mộ.

Trên sàn tàu.

Nét mặt Hắc Vô Diện vô cùng trầm trọng, bà ta tự lẩm bẩm: “Sao Diệp gia lại có người phàm trần không có căn cơ tu luyện như vậy? Thiếu niên đó cũng thật kỳ lạ.”

Tiêu Linh Khanh cũng nhận ra Diệp Trường Sinh:“Hắc bà bà! Nghe nói ba năm trước Diệp gia có một đứa trẻ sinh cùng lúc với ta, lại còn xuất hiện dị tượng và Thiên Kiếp, cũng không biết hắn tu luyện thế nào, cũng chỉ có thiên tài như vậy mới xứng làm đối thủ của ta, thiếu niên vừa rồi bằng tuổi với ta, vậy mà lại là người phàm trần không có tu luyện, thật không hiểu sao Diệp gia còn nuôi hắn. Chẳng phải người như vậy nên bị vứt bỏ sớm trong thế gia cạnh tranh kịch liệt hay sao?

Hắc Vô Diện nói: “Đứa bé này hơi kỳ lạ, đôi khi mắt thấy chưa chắc là thật. Diệp gia không đơn giản như người tưởng tượng như vậy, sau này chúng ta sẽ ở lại Kiếm Cung, ta sẽ mật thiết chú ý đến đứa trẻ này.”

Lúc này.

Diệp Thương Vân và Diệp Hàn Vân xuất hiện, bóng dáng đứng lơ lửng trên không trung, nhìn hai người trên sàn tàu.

Hắc Vô Diện cúi lạy, trầm giọng nói: “Diệp tộc trưởng!”

Diệp Thương Vân nói: “Thì ra là Hắc lão, thất lễ không kịp tiếp đón từ xa.”

“Diệp tộc trưởng không cần khách sáo.” Dứt lời, Hắc Vô Diện ngừng giây lát rồi dán mắt lên người Tiêu Linh Khanh: “Đứa bé này là Cửu công chúa của Thần Quốc, trời sinh Vô Cấu Kiếm Thể, bệ hạ bảo nàng ta đến Diệp gia bái sư, xin Diệp tộc trưởng tạo điều kiện cho.”

Diệp Thương Vân nói: “Vô Cấu Kiếm Thể, trời sinh kiếm đạo tuyệt mạch, Hoang Cổ Thần Quốc lại xuất hiện một yêu nghiệt, đứa bé này tương lai đáng mong chờ.”

Nói đến đây, ông ta ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Đa tạ Hoang Cổ Đại Đế trước kia đã truyền tin chuyện của Chiến Thiên, ân tình này Diệp gia khắc ghi trong lòng. Nếu Cửu công chúa đến bái sư thì hãy để công chúa tu luyện với Hàn Vân trưởng lão.”