Chương 2: Bắt đầu đấu với Thiên Kiếp (2)

Chương 2: Bắt đầu đấu với Thiên Kiếp (2)

Mọi người im lặng trong giây lát, một lão giả bước ra: “Tộc trưởng nói gì thế?Đương nhiên là chúng tôi cùng tiến cùng lùi với tộc trưởng rồi.”

Thực ra tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, bọn họ không có sự lựa chọn, nếu rời khỏi Diệp gia, không có Diệp gia hậu thuẫn thì bọn họ chỉ có con đường chết mà thôi.

Bây giờ ở lại đấu thử xem, ‘Xe đạp biến thành xe máy’, có thể còn có cơ hội sống.

Đấu thử xem, nếu Diệp Trường Sinh có thể sống thì tương lai Diệp gia rất đáng mong chờ, sẽ mang đến cho bọn họ vô số lợi ích.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Tiếng động lớn vang trời truyền đi khắp trời đất, bên trên trấn áp bầu trời, bên dưới áp chế chín tầng địa ngục.

Mây đen sấm sét như con rồng dài, điên cuồng xé nát hư không, từng tia sét đánh xuống Kiếm Lâu.

Tiếng sét ầm vang, càng lúc càng đến gần Kiếm Lâu.

Diệp Thương Vân giao Diệp Trường Sinh cho Tiểu Thất, bóng người vừa lóe lên, xuất hiện bên ngoài Kiếm Lâu, những người khác không chút do dự, lần lượt xuất hiện bên cạnh Diệp Thương Vân.

“Tạo đội hình, chuẩn bị ngăn cản Thiên Kiếp.”

Vào đúng lúc này, Thiên Kiếp từ trên trời giáng xuống chợt dừng lại, mọi người chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng đang ngăn cản Thiên Kiếp.

Thời gian khoảng một nén hương, ánh sáng trắng biến mất, Thiên Kiếp lại giáng xuống, uy lực cuồn cuộn bao trùm, mọi người chỉ cảm thấy máu sôi sùng sục, trong cổ họng truyền đến một mùi tanh ngọt.

Đáng sợ!

Thật quá đáng sợ!

Bọn họ hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của Thiên Kiếp.

Bọn họ đều muốn dùng kiếm khí để ngăn cản nhưng lại nhận ra trong vô hình có một sức mạnh bí ẩn trói buộc bọn họ, hoàn toàn không thể nào thoát ra được.

Thôi xong rồi.

Chắc chắn sẽ chết không còn gì nghi ngờ.

Vẻ mặt của mọi người đều ủ rũ, trong đôi mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, họ biết rằng khi sấm sét giáng xuống thì bọn họ sẽ bị hình thần câu diệt.

Vào đúng lúc này, một cảnh tượng kinh người đã xảy ra, khi sấm chớp đánh lên người Diệp Trường Sinh thì vô số thần huy đạo văn xuất hiện trên người hắn, ngưng tụ lại thành thanh kiếm khổng lồ màu đen, đâm thẳng lên mây đen vần vũ trên hư không.

Kiếm quang và sấm chớp cùng đánh xuống, vô số ánh sáng cuốn sạch bầu trời giống như khai thiên lập địa.

Đám người Diệp Thương Vân mở to mắt, không thể tin được cảnh tượng ở trước mắt, đứa trẻ này quá mạnh rồi, dám cứng rắn chống lại Thiên Kiếp.

Ầm!

Ầm!

Tiếng động lớn vang vọng trên hư không, kiếm quang và sấm chớp cùng biến mất như thể chưa từng xuất hiện.

Lúc này.

Diệp Trường Sinh hít thật sâu, cuối cùng vẫn một mình chống lại tất cả.

Nhìn thấy bầu trời đêm lại bình lặng, đám người Diệp Thương Vân hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh thấm ướt áo, toàn thân mềm nhũn.

“Tộc trưởng! Thiên Kiếp kết thúc rồi ư?”

“Kết thúc rồi, nếu không nhờ kiếm khí của đứa bé này thì chúng ta đã chết rồi.” Diệp Thương Vân trầm giọng nói.

Nhất niệm thành Ma, nhất niệm thành Phật.

Mọi người vui mừng với lựa chọn của mình, nếu lúc nãy rời khỏi thì lúc này chắc chắn sẽ chỉ muốn đánh chết chính mình.

Diệp Trường Sinh sống rồi, chắc chắn hắn sẽ dẫn dắt Diệp gia đi trên con đường tiền đồ tươi sáng.

...

Vào đúng lúc này.

Bên ngoài Kiếm Mộ.

Dưới mặt đất, một cái bóng trắng nằm trên mặt đất cùng với một tiếng ho nhẹ vang lên, bóng người bò dậy và ngẩng đẩu nhìn lên trời.

“Thiên Kiếp biến mất rồi ư?”

“Nhát kiếm đẹp có một không hai, đứa trẻ này là rồng giữa bầy người, có phong thái của Đại Đế.”

Nói đến đây, Diệp Tiêu Huyền khựng lại giây lát rồi nói tiếp: “Đứa trẻ này vừa sinh ra, suýt nữa đã bị giết chết, cũng may chỉ là hữu kinh vô hiểm.”

Sau đó, hắn ta chậm rãi đứng dậy và đi về phía Kiếm Mộ, vết thương thực sự quá nghiêm trọng rồi nên cần phải được chữa trị ngay lập tức mới được.

...

Sâu bên trong tinh vực vô tận, một cái bóng trắng xuất hiện và nhìn xuống, nơi mà ánh mắt dừng lại chính là Diệp gia Kiếm Châu.

Bóng trắng lạnh lùng nói: “Hay cho một tên kiếm tu lại dám làm bản Thiên Đạo bị thương, thù này ngươi hãy nhớ lấy, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải trả giá.”

Thiên Đạo không ngờ rằng hắn ta là sự tồn tại như Thần tối cao ở thiên vực Hoang Cổ lại bị một đứa trẻ vừa mới sinh ra đả trọng thương.

Mất mặt quá.

Thật mất mặt quá đi.

Trên bầu trời vô tận, bóng tối bao trùm, vì sao sáng chói.

Trong Vạn Kiếm Lâu.

Diệp Thương Vân và các tộc lão vẫn chưa hoàng hồn, trong lòng ai cũng còn sợ hãi. Vừa rồi Thiên Kiếp giáng xuống, cỗ lực lượng kia thực sự quá mạnh, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại được.

Đúng là những hiện tượng nguy hiểm xảy ra liên tục, cửu tử nhất sinh.

Nếu không phải có kiếm quang thần bí xuất hiện lúc cuối thì bọn họ đã xong đời rồi, còn xong đời kiểu hình thần câu diệt.

Lúc này.

Diệp Thương Vân ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất: “Tiểu Thất! Đưa đứa bé cho ta.”