Chương 1: Bắt đầu đấu với Thiên Kiếp

Chương 1: Bắt đầu đấu với Thiên Kiếp

Ầm!

Ầm!

Trên bầu trời truyền đến một tiếng động lớn.

Từng đám mây đen vần vũ như những con rồng xuất hiện trên bầu trời Kiếm Châu, điên cuồng xé nát hư không như thể thời kỳ hỗn độn vừa mở ra, có vô số sấm sét đánh xuống như muốn phá nát gông cùm.

Kiếm Châu.

Diệp gia.

Bên ngoài Vạn Kiếm Lâu.

Tộc trưởng Diệp gia dẫn theo mười trưởng lão ngước nhìn lên trời với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng, một tộc trưởng trầm giọng nói: “Tộc trưởng! Trời sinh dị tượng, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không tầm thường.”

Diệp Thương Vân chau mày, khuôn mặt đầy sự lo lắng không nói ra được, thật sự là dị tượng sắp xuất hiện ư?

Vào đúng lúc này, trong Vạn Kiềm Lâu, một nữ tử chạy ra, kích động nói: “Tộc trưởng! Sinh rồi! Là một công tử.”

“Cuối cùng cũng sinh rồi.” Diệp Thương Vân gật đầu, khựng giây lát rồi nói: “Mau ẵm đứa trẻ đến cho ta xem.”

Nữ tử quay người đi vào trong lầu gác. Một lát sau, Diệp Trường Sinh được ẵm ra ngoài.

Diệp Thương Vân ẵm lấy Diệp Trường Sinh, chưa kịp quan sát gì thì một tiếng rắc động trời vang đến, sét đánh trên bầu trời Kiếm Châu như muốn hủy diệt trời đất.

Diệp Thương Vân nhìn theo hướng âm thanh, thấy ánh sáng sấm sét trên hư không tạo thành một vòng xoáy cực lớn như vô số con rồng sấm chớp khổng lồ bay lượn chiếm giữ.

“Không hay rồi! Đây không phải là dị tượng, là Thiên Kiếp.”

Nói đến đây, ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc mặt thay đổi: “Đứa con trai này có thiên tư quá mạnh, khiến cho Thiên Đạo ganh tỵ, Thiên Kiếp kéo đến là muốn hủy đứa trẻ này.”

Ở thiên vực Hoang Cổ, nếu có thể đột phá trong cảnh giới tu sĩ, đe dọa đến Thiên Đạo thì sẽ có Thiên Kiếp kéo đến thể hiện thần uy.

Chính là muốn nói cho người trong thiên hạ, Thiên Đạo mới là sự tồn tại cao nhất, bất kỳ ai cũng đừng hòng nghịch ý trời, nếu không thì chỉ có con đường chết.

Có người phá Đế Phong Thần, Thiên Kiếp còn chưa kéo đến.

Đứa con trai này vừa mới ra đời sao lại mạnh như thế?

Nét mặt Diệp Thương Vân vô cùng trầm trọng, ông ta liếc nhìn tộc lão ở bên cạnh, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng vô cùng run sợ.

Yêu ma thường xuất hiện ở thiên vực, cùng với các tướng sĩ có vận may. Các thế gia Hoang Cổ xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, trên dưới trong tộc đều được hưởng lợi.

Bọn họ cứ nghĩ Diệp gia cũng sẽ xuất hiện dị tượng, nhưng không ai ngờ không có gì cả ngoài Thiên Kiếp giáng xuống.

Mẹ nó!

Thiên Kiếp.

Đúng là muốn hủy hoại Diệp gia rồi.

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều dán lên người Diệp Thương Vân, rõ ràng là đang đợi ông ta đưa ra quyết định.

Diệp Thương Vân liếc nhìn Diệp Trường Sinh: “Đứa con này vừa ra đời đã dẫn Thiên Kiếp đến, các người cho rằng đó là tai họa ư?”

Mọi người im lặng không nói gì.

Diệp Thương Vân lại nói: “Hết sức ngu ngốc! Tại sao Thiên Kiếp lại giáng xuống? Đó là bởi vì tư chất của nó khiến cho trời cao đố kỵ, không chấp nhận đứa trẻ này.”

“Đứa bé là niềm hy vọng của Diệp gia, không thể bị bóp chết trong nôi được, trời muốn trừ khử ta thì ta sẽ nghịch lại ý trời.”

Thiên Đạo bất công, ra tay với một đứa trẻ vừa sinh ra, vậy có công bằng không?

Thiên Kiếp ư?

Diệp Trường Sinh hơi mơ hồ, mình vừa sinh ra đã dẫn được Thiên Kiếp đến.

Là có ý gì đây? Định giết chết mình ư?

Trước khi xuyên không, Diệp Trường Sinh là người mê tiểu thuyết thâm niên, cái gì mà thần thể, bí thuật, luyện dược, hắn đều biết rất rõ.

Thiên Kiếp chẳng phải đều là cường giả đột phá mới có hay sao?

Ta vừa mới xuyên không, vẫn là một đứa bé sơ sinh. Lúc này Thiên Kiếp đến tìm ta, chắc chắn là ta quá mạnh, quá đẹp trai khiến cho trời cao cũng phải ghen tỵ.

Nghĩ đến đây.

Diệp Trường Sinh không kìm được cúc hoa căng chặt, với thân thể nhỏ bé hiện giờ, nếu bị Thiên Kiếp đánh trúng thì sẽ biến thành mảnh vụn mất.

Mới bắt đầu đã bị ngũ lôi đánh vào đầu ư? Cảnh ngộ này có phải là quá kích thích rồi không.

“Tộc trưởng! Giờ phải làm sao? E là chúng ta không bảo vệ được đứa trẻ này, một khi Thiên Kiếp rơi xuống thì cả Kiếm Cung này đều sẽ bị hủy diệt, Diệp gia chúng ta cũng sẽ xong đời.”

“Đúng thế! Tộc trưởng! Ngài mau đưa ra chủ ý đi…”

“Tộc trưởng! Thần thể xuất hiện ở Diệp gia đúng là chuyện tốt, nhưng không thể vì nó mà cả Diệp gia cũng chết theo.”

Phút chốc, trong lầu gác bàn tán xôn xao, Diệp Trường Sinh cũng nghe ra rồi, những người này vừa không nỡ, lại vừa hoang mang lo sợ.

Hiện giờ hắn chính là điều khó giải quyết.

Vào lúc này.

Diệp Trường Sinh thật muốn hét lên những lời nói hùng hồn, mạng sống do ta không do trời, trời muốn diệt ta ta diệt trời.

Nhưng hắn hiểu rất rõ, không làm màu được.

Hắn chỉ là một đứa trẻ, không làm được gì.

Vào đúng lúc này, Diệp Thương Vân trầm giọng nói: “Đứa con trai này là cháu của ta, Thiên Kiếp thì có làm sao? Cho dù có liều cái mạng già này ta cũng phải bảo vệ nó.”

Nói đến đây, ánh mắt của ông ta lướt nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Nếu chư vị muốn đi thì lão phu cũng không cản.”