Chương 47: Ân Oán Đạo Thống, Phương Thiên Khiêu Chiến, Có Tư Cách Sao?
Vương đô của Thanh Vân vương triều!
Không giống các đạo thống Thánh Nhân khác, Thanh Vân vương triều lấy hình thức quốc gia tại thế, diện tích lãnh thổ bao la, làm vương đô một nước, đương nhiên trình độ phồn hoa ở đây chỉ hơn chứ không kém thành Bạch Vân.
Trên đường cái, có các cửa hàng tu hành, rất nhiều tu sĩ lui tới, thậm chí đến cao thủ Động Hư cảnh cũng có mấy người.
"A, vương đô này thật là phồn hoa." Sở Cuồng Nhân nói.
"Đúng là như vậy."
Oanh. ..
Lúc này, cuối con đường, một cỗ năng lượng ba động cường đại truyền ra, bốn phía đám bỗng nhiên rối loạn tưng bừng.
"Nhanh, có người đang quyết đấu, đi xem một chút."
"Lại có trò hay để xem rồi."
"Mấy ngày qua thiên kiêu đến vương đô nối liền không dứt, đều nói một núi không thể chứa hai hổ, đám gia hỏa này tập trung tại một chỗ, có thể không có chuyện sao?"
Không ít người lập tức đi về cuối con đường.
Lý Tinh Thần lôi kéo Sở Cuồng Nhân cũng đi tham gia náo nhiệt.
Cuối con đường, một tòa nhà cao tầng, hai người thanh niên đang đối đầu, uy thế cường đại, không chút kiêng kỵ tràn ra.
"Không ngờ Tử Dương cốc cũng tới đây tham gia náo nhiệt, nhưng chỉ bằng ngươi mà muốn cưới công chúa, quả thực nói chuyện viển vông." Tu sĩ mặc áo trắng lạnh giọng nói, vẻ mặt khinh thường.
Đối diện, tu sĩ đến từ Tử Dương cốc là một thanh niên có khuôn mặt nghiêm nghị, cũng lập tức nói, "Không nói ta có cưới được công chúa hay không, nhưng có ta ở đây, Linh Hư Thánh Địa các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Ngươi đánh rắm!"
"Ngươi phun phân!"
"Móa, có giỏi động thủ đi."
"Đến đi, chả lẽ lại sợ ngươi."
Đường đường là hai Đạo Tử đạo thống Thánh Nhân, lại giống người đàn bà đánh đá đứng trên mái nhà chửi bóng chửi gió, sau một phen chửi rủa, đột nhiên đánh vào một khối.
Mấy người Sở Cuồng Nhân đi tới hiện trường.
"Thì ra là Hoa Vân của Linh Hư Thánh Địa, và Lâm Bá Thiên của Tử Dương cốc a, khó trách sẽ đánh nhau." Lý Tinh Thần giật mình nói.
Sở Cuồng Nhân có chút không hiểu, "Vì sao?"
"Sở huynh không biết, hai đại đạo thống Thánh Nhân này có ân oán từ xưa đến nay, theo lời đồn, thời tổ tiên của hai đại đạo thống Thánh Nhân này đã từng vì một nữ nhân mà tranh giành tình nhân, tranh đấu túi bụi."
"Nhưng sau đó, nữ tử kia lại không muốn người nào, hai vị tổ tiên kia chẳng những không dừng tay, ngược lại càng nháo càng căng, trong quá trình phát triển đạo thống, hai đại đạo thống này cũng vì đủ loại nguyên nhân mà thường xuyên náo động, có vài lần suýt nữa đã bạo phát đạo thống Thánh Nhân đại chiến."
Lý Tinh Thần nói.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy có chút im lặng, "Thì ra là vậy, nữ nhân nào lại lợi hại thế, có thể khiến tổ tiên bọn họ say mê như vậy?"
"Không biết." Lý Tinh Thần lắc đầu, hắn ta biết đều là tin đồn, nhưng Tử Dương cốc và Linh Hư Thánh Địa đúng là có oán hận chất chứa đã lâu, đệ tử hai phe gặp mặt không thể thiếu một phen vật lộn.
Trên mái nhà, hai vị thiên kiêu càng đánh càng kịch liệt, đạo vận cuồng bạo khuếch tán, hấp dẫn không ít tu sĩ vây xem.
Trong đó thậm chí còn có một vài thiên kiêu đã đến tham gia chọn rể trước.
"Hai đại đạo thống này vẫn ấu trĩ như cũ." Một thanh niên mặc áo trắng không nhịn được trào phúng một tiếng.
Sau đó, ánh mắt hắn ta lướt qua đám người, bỗng nhiên giống như nhìn thấy người nào đó, trong mắt lộ ra ngạc nhiên, "Là hắn!"
Người thanh niên nhìn thấy, chính là Sở Cuồng Nhân.
Trong đám người có rất nhiều người, nhưng người đầu tiên hắn ta chú ý đến chính là Sở Cuồng Nhân, thậm chí gương mặt như thần tiên kia còn hấp dẫn người khác hơn là trận thiên kiêu chiến này.
"Tốt, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy ngươi."
Thanh niên cười lạnh một tiếng.
Những ngày này, Sở Cuồng Nhân danh động thiên hạ, đương nhiên chân dung của hắn cũng lưu truyền ra, người thanh niên này đã từng nhìn thấy, tự nhận sẽ không nhận lầm.
Dung nhan khí chất kia, chỉ sợ trên đời chỉ có một người này.
Mà lúc này Sở Cuồng Nhân đang xem say sưa ngon lành, cũng phát hiện có người đang dòm ngó mình, hơn nữa mơ hồ còn có địch ý.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sở Cuồng Nhân quay người nhìn thấy một người thanh niên đi về phía hắn.
Lúc đang nghi hoặc, người thanh niên này bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Tại hạ là Phương Thiên của Ngũ Hành tông, muốn lĩnh giáo cao chiêu của đại sư huynh Huyền Thiên tông! !"
Giọng nói rất lớn, người trên cả con đường đều nghe được.
Nhất thời, đám người một mảnh xôn xao.
Ngay cả thiên kiêu của Tử Dương cốc, Linh Hư Thánh Địa đanh chiến đấu kịch liệt cũng ngừng lại, đám người đều đưa mắt nhìn về phía này.
Đại sư huynh của Huyền Thiên tông, chính là Sở Cuồng Nhân!"
"Hắn ở đâu?"
"Chính là Sở Cuồng Nhân khiêu chiến thiên hạ kia sao, hắn cũng tới!"
"Ha ha, Đại sư huynh của Huyền Thiên tông, hắn ở đâu, mau gọi hắn đi ra đánh một trận với ta, để ta xem thế nào là vô thượng thiên kiêu a."
"Móa nó, đây chính là ngoan nhân trảm giết Chí Tôn đấy!"
"Hắn dựa vào vào một đạo Hồng Mông Tử Khí mới có thể chém giết Bạch Vân Kiếm Tôn, luận tu vi, một ngón tay của Bạch Vân Kiếm Tôn cũng có thể bóp chết hắn."
Tất cả tu sĩ đều bị kinh động.
Hiện tại, danh tiếng của Sở Cuồng Nhân quá lớn.
Thậm chí còn không thua một vài Vô Thượng Chí Tôn.
Vô Thượng Đạo Thể, tuyên chiến thiên hạ, chém giết Vô Thượng Chí Tôn, bảo khố Nguyên Linh. . . Mỗi sự tích liên quan đến hắn, ngay cả tu sĩ chưa bao giờ chú ý đến hắn, ít nhiều cũng nghe nói qua.
Khóe miệng Sở Cuồng Nhân không nhịn được co quắp một chút.
Người này là ai vậy?
Cần lớn giọng như vậy sao?
Hơi một tí là khiêu chiến, đúng là ấu trĩ.
Gương mặt Sở Cuồng Nhân như thần tiên, vô cùng xuất chúng, dường như lúc Phương Thiên hô ra tên hắn, mọi người đã nhanh chóng tìm được hắn.
Trong lúc nhất thời, không ít người kinh thán.
Rất nhiều nữ tu hai mắt tỏa sáng.
"Trên đời này lại có người đẹp mắt như thế sao?”
"Trời ạ, ta muốn làm Linh Lung công chúa, còn luận võ chọn rể cái gì, trực tiếp để Thanh Vân quốc chủ tứ hôn đi."
"Đúng vậy, người này quá đẹp."
"Người xuất trần như vậy, là tiên nhân hạ phàm sao?"
"Nữ tử tóc bạc bên cạnh hắn cũng là tuyệt sắc thế gian, theo ta thấy, Linh Lung công chúa cũng không gì hơn cái này đi."
Mọi người liên tiếp lên tiếng nghị luận.
Mà Phương Thiên cũng đang từng bước đến gần Sở Cuồng Nhân, trên người dần xuất hiện một cỗ đạo vận huyền diệu, giống như ngũ hành lưu chuyển, sinh sôi không ngừng.
Lý Tinh Thần ở bên cạnh nói với Sở Cuồng Nhân: "Sở huynh, người này là Đạo Tử Phương Thiên của Ngũ Hành tông, hắn ta đã từng công khai buông lời, nói muốn gặp ngươi, để ngươi biết ngũ hành chi đạo lợi hại thế nào."
"Không chỉ như thế, nghe nói lần trước hắn ta bị Cố Trường Ca đánh bại đã đột phá đến Động Hư cảnh, ngươi cẩn thận một chút, ta rút lui trước."
Lý Tinh Thần nói xong liền lui lại mấy bước.
Dáng vẻ giống như ta sẽ ở phía sau động viên ngươi cố lên.
Sắc mặt Sở Cuồng Nhân tối đen, ngươi đúng là bằng hữu tốt a!
"Công tử, để ta đến ứng phó hắn đi." Lam Vũ nói.
Sở Cuồng Nhân như được trấn an.
Quả nhiên, Lam Vũ nhà hắn là đáng tin nhất.
"Thế nào, đường đường là đại sư huynh của Huyên Thiên Tông, lại trốn sau lưng một nữ nhân sao?" Phương Thiên đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, cười lạnh nói.
Sở Cuồng Nhân nhìn đối phương một chút, ánh mắt không vui không buồn, "Nếu ngươi còn không đánh lại Lam Vũ, vậy ta cũng không cần xuất thủ nữa."
Lam Vũ hơi hất cằm, đạm mạc nói: "Không phải ai cũng có tư cách khiêu chiến công tử nhà ta, ngươi, có tư cách sao?"
Nói xong, váy ngắn màu xanh trắng trên người nàng rút đi, quang hoa lóe lên, bộ chiến giáp màu trắng bạc hoa lệ hiện lên, triển khai hai cánh, lộ ra tư thế chiến đấu.
Mọi người hơi kinh ngạc, "Tộc Vũ Nhân."
Trên Thương Khung tinh không phải chỉ có Nhân tộc, còn có các chủng tộc khác, ví dụ như tộc Vũ Nhân, tộc Dạ Xoa, tộc Tu La ....
Trong đó thậm chí còn có Thánh tộc có thể sánh vai với đạo thống Thánh Nhân.
"Hừ, một tên thị nữ cũng dám ngăn cản ta, buồn cười!"
Phương Thiên lạnh hừ một tiếng, trong lòng bàn tay có một đoàn kim quang lưu chuyển, ngay sau đó, một đạo kiếm khí vô cùng sắc nhọn bắn ra.
Ngũ hành chi đạo, kim!