Chương 46: Chí Tôn Cúi Đầu, Tiến Về Thanh Vân Vương Triều

Chương 46: Chí Tôn Cúi Đầu, Tiến Về Thanh Vân Vương Triều

Bạch Ngọc lâu, trong phòng nhỏ.

Sở Cuồng Nhân mở hai mắt, từ trong trạng thái bế quan tỉnh lại.

Lúc này, tu vi của hắn đã tiến rất xa, từ Nguyên Anh sơ kỳ đạt tới viên mãn, đến Động Hư cảnh cũng chỉ kém nửa bước.

"Quả nhiên Hồng Mông Tử Khí không tầm thường, hiệu quả còn sót lại cũng khiến tu vi của ta đột phá mấy cảnh giới nhỏ, hơn nữa, lúc hấp thu tử khí sinh ra cỗ cảm ngộ kia, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với chuyện tu hành sau này của ta."

Sở Cuồng Nhân hài lòng cười một tiếng.

Mặc dù tu vi của hắn là Nguyên Anh cảnh viên mãn, nhưng bây giờ cảm ngộ đã vượt xa cảnh giới, không hề kém Chiến Vương cảnh.

Không, thậm chí còn có thể so sánh với một vài Tôn giả.

Hồng Mông Tử Khí quá cường đại.

"Tiểu gia hỏa, xem ra ngươi có thu hoạch không nhỏ a."

Trong hư không truyền đến giọng nói của thất tổ.

Sau đó hư không nổi lên gợn sóng, thất tổ bước ra, một thân bạch bào, lông mày lưỡi mác, hiển nhiên là một nam tử trung niên đẹp trai.

"Bái kiến thất tổ." Sở Cuồng Nhân đứng dậy chắp tay hành lễ, tại phủ thành chủ, hắn mới biết được thân phận thất tổ, chưởng môn đời thứ bảy của Huyền Thiên tông, bối phận này còn cao hơn sư tôn hắn rất nhiều.

Đánh chết hắn cũng không ngờ đối phương sẽ đến làm người hộ đạo cho mình, hơn nữa còn trong trạng thái Thiên Nhân Ngũ Suy.

Nghĩ đến nơi này, trong lòng hắn không khỏi sinh ra mấy phần kính ý.

"Không cần khách khí, hẳn là ta nên hành lễ với ngươi mới đúng, nếu không có ngươi, cũng không có ta bây giờ." Trên mặt thất tổ lộ ra vẻ cảm kích, sau đó cúi người với Sở Cuồng Nhân.

Một vị Vô Thượng Chí Tôn lại cúi đầu hành lễ với một tên tiểu bối, nếu chuyện này truyền đi, không biết sẽ dọa sợ bao nhiêu người.

Sở Cuồng Nhân vội vàng né tránh, "Thất tổ, không phải ngươi muốn ta chết chứ? Ngươi có thân phận gì, ta đâu dám nhận đại lễ của ngươi."

"Cái lễ này, ngươi đáng nhận." Thất tổ trịnh trọng nói, tu sĩ chưa đi đến Thiên Nhân Ngũ Suy vĩnh viễn không biết loại đau khổ này.

Đó là cảm giác quá tra tấn, từng bước nhìn thấy chính mình đi từ đỉnh phong đến suy bại rồi tử vong, nhưng lại không có cách nào ngăn cản được.

Viên Duyên Thọ Đan của Sở Cuồng Nhân kia không chỉ khiến ông ấy trở lại đỉnh phong, kéo dài thọ mệnh, còn cho ông ấy cơ hội truy cầu vô thượng đại đạo, nói là phụ mẫu tái sinh ông ấy cũng không đủ.

Trong lòng thất tổ âm thầm thề, sau này cái mạng của ông ấy chính là của Sở Cuồng Nhân, dù có chết cũng phải bảo vệ Sở Cuồng Nhân chu toàn.

Sở Cuồng Nhân bất đắc dĩ, sau đó thất tổ lại hỏi lai lịch viên Duyên Thọ Đan kia, Sở Cuồng Nhân chỉ nói lúc kiểm kê chí bảo trong bảo khố Nguyên Linh thì phát hiện được, dù sao thất tổ cũng không rõ ràng những vật trong đó.

Đi ra phòng nhỏ, Sở Cuồng Nhân nhìn Lam Vũ đứng dựa vào gốc cây.

Nàng một thân váy ngắn màu xanh trắng, tóc bạc khăn choàng, vô cùng mỹ lệ, phong cảnh xung quanh cũng ảm đạm phai mờ trước vẻ đẹp của nàng.

"Hai ngày trước tiểu cô nương này chữa khỏi vết thương, vẫn canh giữ ở đây, một tấc cũng không rời, là cô nương tốt." Thất tổ truyền âm nói với Sở Cuồng Nhân.

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, "Đúng là cô nương tốt."

"Công tử."

Phát hiện Sở Cuồng Nhân xuất quan, Lam Vũ nghênh đón.

"Vết thương của ngươi thế nào rồi?"

"Đã không có gì đáng ngại."

"Ừm, hai ngày này vất vả ngươi rồi." Sở Cuồng Nhân vươn tay lấy một chiếc lá rụng trên đỉnh đầu nàng xuống, ôn nhu nói.

Lam Vũ cảm giác trái tim mình đập rộn lên, có loại rung động, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt mĩ cấp tốc hiện ra vệt đỏ như ánh chiều, tăng thêm mấy phần kiều diễm.

"Không, không sao."

"Khụ khụ."

Bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan, là Lý Tinh Thần tới.

Lam Vũ lập tức trở về dáng vẻ thanh lãnh thần thánh không thể xâm phạm kia, ánh mắt như đao, lườm đối phương.

Chẳng biết tại sao, Lý Tinh Thần lại rùng mình một cái.

"Lý huynh, mấy ngày không thấy, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"

Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.

"Sở huynh, ngươi biết không, mấy ngày nay ngươi bế quan, bên ngoài đã nháo lật trời rồi." Lý Tinh Thần hưng phấn nói.

"Ha, sao lại nói như vậy?"

Sở Cuồng Nhân cười nói.

"Ngươi cứ nói đi, còn không phải vì chuyện ngươi chém giết Bạch Vân Kiếm Tôn sao." Nói đến đây, Lý Tinh Thần vẫn không nhịn được rung động.

Người khác mới đi ra rèn luyện, sẽ rèn luyện từ những chuyện nhỏ, ví dụ như giết sơn tặc, Yêu thú, hoặc tham gia mấy trận luận võ gì đó.

Nhưng Sở Cuồng Nhân thì tốt rồi, vừa đi ra đã giết Vô Thượng Chí Tôn!

Ngươi trâu bò như vậy, còn lịch luyện cái gì?

Sau đó Lý Tinh Thần nói chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho Sở Cuồng Nhân biết.

Sở Cuồng Nhân cũng không kinh ngạc, trên mặt nổi, tại Thanh Long vực cũng không có mấy vị Vô Thượng Chí Tôn, chết một người đúng là chuyện lớn.

Đừng nói đến chuyện chết trong tay một tên tiểu bối như hắn, bên ngoài không nháo lật trời mới lạ, khiến hắn có chút kinh ngạc chính là, không ngờ chuyện này đã dẫn phát mấy đạo thống Thánh Nhân bùng nổ cuộc chiến mắng chửi hiếm có như thế.

Còn chuyện luận võ chọn rể nữa.

Đạo thống Thánh Nhân cũng làm trò này sao?

...

"Đúng rồi, Sở huynh, ngươi có đi luận võ chọn rể không?"

Lý Tinh Thần hỏi.

"Ta không có hứng thú với Linh Lung công chúa, đi làm gì?" Sở Cuồng Nhân lắc đầu, thẳng thắn nói.

Lý Tinh Thần tấm tắc nói, "Linh Lung công chúa chính là đại mỹ nữ nhất đẳng trên thế gian, Sở huynh thật sự không có một chút hứng thú sao?"

"Ngươi nói như vậy cũng có chút, nhưng cho dù xinh đẹp, chẳng lẽ còn xinh đẹp hơn Lam Vũ nhà ta?" Sở Cuồng Nhân cười nói.

Khóe miệng Lam Vũ khóe hơi giương lên, nội tâm vui vẻ.

Lý Tinh Thần cười nói: "Lam cô nương chính là tuyệt sắc trên trời, tự nhiên không có mấy người vượt qua nàng, nhưng Linh Lung công chúa cũng không kém, hơn nữa, trong truyền thuyết, nàng còn có. . . Huyền Minh Đạo Thể."

Vẻ mặt Sở Cuồng Nhân cứng lại, "Chính là Huyền Minh Đạo Thể trong truyền thuyết, đêm động phòng có thể phóng đại tu vi của tu sĩ, tiến vào trạng thái ngộ đạo?"

"Không sai."

Trên mặt Lý Tinh Thần lộ ra ý cười mà các nam nhân đều hiểu.

Thế gian có ban ngàn thể chất, các loại ly kỳ cổ quái đều có, mà Huyền Minh Đạo Thể chính là đạo thể đỉnh phong gần với Vô Thượng Đạo Thể.

Hơn nữa, loại thể chất này có chút đặc thù, khi người sở hữu đạo thể này cùng người ta giao hợp lần đầu tiên sẽ phóng xuất ra một loại Huyền Minh chi tinh, có để phóng đại tu vi của tu sĩ, thậm chí tiến vào trạng thái ngộ đạo.

Bởi vậy từ xưa đến nay, người nắm giữ thể chất này, bất luận là nam hay nữ đều được vô số tu sĩ truy phủng, hoặc nói là ngấp nghé.

"Cũng may vị Linh Lung công chúa này là đại công chúa của Thanh Vân vương triều, bối cảnh cường đại, nếu không nàng có thể chất này, sớm đã bị người ta bắt đi rồi."

"Ừm." Sở Cuồng Nhân gật đầu.

"Lần này luận võ chọn rể hội tụ thiên kiêu các nơi, nghe nói thiên kiêu vực khác cũng tới, đến lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt, ta dự định mấy ngày nữa sẽ lên đường, Sở huynh thật sự không đi?"

Lý Tinh Thần lại lần nữa hỏi.

Sở Cuồng Nhân trầm ngâm một hồi, "Vậy đi thôi."

Hắn không phải đi vì Linh Lung công chúa, mà lần này hắn đi ra rèn luyện, tự nhiên muốn nhìn thấy các mặt của xã hội.

Mà bây giờ, thiên kiêu các nơi đều chạy đên Thanh Vân vương triều, hắn muốn rèn luyện, còn có chỗ nào tốt hơn nơi đó chứ?

"Hắc hắc, thực lực của Sở huynh cao cường, lần này đến tham gia luận võ chọn rể, nhất định có thể đứng thứ nhất." Lý Tinh Thần nháy mắt ra hiệu với Sở Cuồng Nhân, trên mặt lại lộ ra ý cười nam nhân đều hiểu kia.

Sở Cuồng Nhân liếc mắt, "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta đi chỉ vì hiếu kỳ thiên kiêu ở các nơi mà thôi, không muốn tham gia chọn rể."

"Ta hiểu ta hiểu." Lý Tinh Thần cười hắc hắc.

Sở Cuồng Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, lười giải thích với đối phương.

Ba ngày sau.

Mấy người Sở Cuồng Nhân khởi hành tiến về Thanh Vân vương triều.

Khoảng cách từ Thanh Vân vương triều với thành Bạch Vân khoảng một triệu dặm, nhưng tại Thương Khung tinh có một công cụ giao thông tên là Tiên Chu, chỉ cần tiêu hao một lượng Linh thạch nhất định, có thể đi một khoảng cách rất xa trong thời gian ngắn, vô cùng tiện lợi.

Ba người dùng Tiên Chu, chỉ tốn hai ngày đã đi tới vương đô của Thanh Vân vương triều rồi.