Chương 7: Nữ streamer

Chương 7: Nữ streamer

Xu Răng Hổ không phải là hạt đậu Răng Hổ, giá trị của một xu là một tệ, một triệu xu chính là một triệu nhân dân tệ.

Nhưng muốn rút tiền ra thì lại khá phiền toái.

Đầu tiên phải đăng ký phát sóng trực tiếp, sau đó gia nhập vào công hội, dùng một triệu xu tự khen thưởng, dựa theo quy tắc của Răng Hổ, đầu tiên Răng Hổ sẽ khấu trừ 50%, công hội còn khấu trừ từ 10% đến 20%.

Streamer mới vào chỉ có thể thu được 30% đến 32%.

Nếu An Lương muốn rút một triệu xu bằng phương thức đăng ký dẫn chương trình, trước thuế có thể cầm từ 300.000 đến 320.000 tệ, nhưng còn vẫn còn có 20% thuế lợi tức cá nhân.

Cuối cùng chỉ có thể thu được từ 240.000 đến 256.000.

Dường như chỉ có 1⁄4!

An Lương không chấp nhận kiểu đổi tiền như thế này, một triệu tệ biến thành 250.000, quả thật đúng là thua thiệt!

Nếu cứ để xu coi live stream trên Răng Hổ, giá trị còn nguyên một triệu, dùng trêu chọc streamer nữ không ngon hơn sao?

An Lương dùng QQ đăng nhập vào Răng Hổ xem một chút, quả nhiên trong tài khoản có một triệu xu, chỉ trong một giây đã trở thành đại gia trong Răng Hổ!

Nhưng An Lương cũng không định gây sóng gió ở Răng Hổ, cậu không đặc biệt yêu thích streamer nào, hoặc có lẽ nên nói là cậu không biết bộ mặt thật sự của những nhan sắc kia.

Dù sao An Lương cũng không phải Pháp Hải, không thể liếc mắt liền có thể phân biệt yêu ma!

An Lương không ngại dùng một triệu xu khen thưởng, nhưng vẫn ngại khen thưởng cho yêu ma quỷ quái, dù sao Kiều Điện Hạ(1) cũng hơi đáng sợ

(1) Kiều Điện Hạ là một streamer nữ thường dùng giọng đáng yêu để nói chuyện giao lưu với streamer nam, nhưng nhan sắc ngoài đời ‘già dặn’ hơn rất nhiều.

Hôm sau, khi An Lương đang đùa giỡn Lý Tịch Nhan trên Wechat, cậu nhận được điện thoại từ Lưu Khải, quan hệ giữa Lưu Khải và An Lương rất tốt.

“Người anh em, tôi thất tình rồi, uống tí rượu không?” Lưu Khải mở miệng trước.

An Lương trực tiếp trêu chọc, “Cậu với Đặng Lệ Toa chưa từng yêu nhau đúng không?”

Lưu Khải thích Đặng Lệ Toa, đương nhiên kết quả là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

“Không hổ là cậu!” Lưu Khải chế nhạo lại, “Chỗ cũ, 5 giờ chiều, tôi chờ cậu. Đúng rồi, tôi còn gọi Chu Khang cùng Lương Siêu, không có vấn đề chứ?”

An Lương cười đáp lại, “Không thành vấn đề.”

“Đúng rồi, tôi thấy trên nhóm lớp nói cậu lái chiếc Porsche 911, lúc đi ăn lái xe đến cho tôi chụp hai ba tấm, không sao chứ?” Lưu Khải thuận miệng nói.

“Được!” An Lương cũng không từ chối, “5 giờ, gặp ở chỗ cũ.”

Cái gọi là chỗ cũ, chính là một cửa hàng đồ nướng bên cạnh trường học bọn họ, thuộc về hàng đẹp giá rẻ, mùi vị không tệ, được học sinh trung học ưa thích.

Sắp tới 5 giờ, An Lương lái Porsche 911 TurboS đến chỗ cũ, bởi không có chỗ đậu xe riêng, cậu đành đậu xe ở ven đường, đây cũng không phải đại lộ, sẽ không có chuyện phạt do đỗ sai quy định.

Ba người Lưu Khải đã đến trước một bước, sau khi xe An Lương dừng hẳn, Lưu Khải đi tới nhìn chiếc Porsche 911 màu xanh da trời, lại nhìn về phía An Lương, cảm thán nói: “Nếu tôi có chiếc xe này, chắc Đặng Lệ Toa sẽ không từ chối tôi?”

Chu Khang ở một bên bổ đao, “Loại hám giàu như Đặng Lệ Toa kia, không cần nói đến Porsche 911, cho dù cậu có một chiếc BBA, cũng không đến mức từ chối cậu.”

Lương Siêu cũng bổ đao, “Tôi nghe nói Đặng Lệ Toa đang qua lại cùng một ông già nào đó ngoài trường, cậu thật sự muốn thành kẻ ngốc à.”

“Cút!” Lưu Khải hừ nhẹ, biệt hiệu của cậu ta là ‘Kẻ ngốc’, nhưng lúc này gọi cậu ta kẻ ngốc, cậu ta có chịu được sao?

“Đúng rồi, chiếc xe này thật sự là ba triệu tệ?” Lưu Khải hiếu kỳ nhìn về phía An Lương.

“Kém một chút.” An Lương đáp lại, “Chỉ có hai triệu chín!”

“Mày nghe người ta nói chưa?” Chu Khang chửi bậy.

“Buồn nôn mất!” Lương Siêu cũng chửi bậy.

Lưu Khải thở dài một hơi, “Đại ca, cậu còn thiếu đồ trang trí không, tôi có thể làm đồ trang trí cho cậu.”

An Lương cười mắng, “Thôi thôi, mau ăn cơm uống rượu, không phải cậu thất tình sao, hôm nay ba vị anh hùng chúng ta chiến Lữ Bố.”

Chu Khang vội vàng tán thành: “Đúng đúng đúng, ba vị anh hùng chúng ta chiến Lữ Bố, không phải cậu uống tốt sao, hôm nay tôi đánh ngã cậu!”

Lưu Khải vốn đang muốn mua say nên cũng không cự tuyệt: “Hôm nay coi như tôi làm Lữ Bố một lần!”

Trong cửa tiệm xiên nướng, An Lương liếc thấy một cái biển quảng cáo, phía trên lại viết: ‘Tôm hùm chua cay 138 tệ/5 cân’.

“Tôm rẻ như vậy à?” An Lương thuận miệng hỏi thăm.

Chu Khang đáp lại, “Còn không phải? Bất kể cửa hàng nào bán tôm cũng vậy, giá cả cứ rớt đừng đợt, nghe nói nuôi quá nhiều tôm, không giữ được giá.”

“Cân tí không?” An Lương đề nghị.

Lưu Khải cũng không cự tuyệt, “Đi! Bốn người chúng ta, trước tiên lấy 10 cân, được chứ?”

“Ớt cay, bột tỏi mỗi cái năm cân.” An Lương nói, “Bia chúng ta lấy trước hai thùng, mỗi người chúng ta bắt đầu sáu chai, không có vấn đề chứ?”

Lưu Khải chửi bậy, “Bắt đầu sáu chai rồi mới đấu với Lữ Bố?”

“Cậu sợ à?” Chu Khang khiêu khích.

Lương Siêu cười hà hà: “Dù sao hôm nay cậu cũng nằm lết về mà.”

Lưu Khải không thèm đếm xỉa đáp lại, “Tôi sợ chắc?”

Thời điểm mọi người đang ăn uống thả ga trong tiệm, bên ngoài, một cô gái dáng người cao gầy, ngũ quan yêu mị, da thịt trắng noãn đang giơ điện thoại quay chụp Porsche 911 TurboS.

“Khán giả đâu, mọi người xem tôi phát hiện cái gì đây!” Cô gái uốn éo đang quay trực tiếp: “Một chiếc Porsche 911 TurboS, loại cao cấp nhất, giá cả hẳn là khoảng 3 triệu tệ!