Chương 6: Tùy cơ khen thưởng

Chương 6: Tuỳ cơ khen thưởng.

Trong vị trí lái phụ của Porsche 911 TurboS, Lý Tịch Nhan chủ động tìm chủ đề.

“Cậu chuẩn bị vào trường gì?” Lý Tịch Nhan hỏi thăm.

An Lương hỏi lại: “Nghe nói cậu chuẩn bị vào đại học Phúc Đán?”

Lý Tịch Nhan trả lời chắc chắn: “Ừ.”

Cô nói thêm: “Mình định vào chuyên ngành Tin tức và Truyền thông.”

An Lương một bên vừa lái xe vừa đáp lại: “Vậy thì tốt, chuyên ngành Tin Tức và Truyền Thông của bọn họ rất mạnh.”

Tin tức và Truyền thông là một trong bốn ngành đỉnh nhất của Đại học Phúc Đán, địa vị trên cơ bản là Độc Cô Cầu Bại.

An Lương nói tiếp: “Kiểu học cho có bốn trăm điểm như mình, lựa chọn đầu tiên không phải trường học mà là thành phố.”

“Hả?” Lý Tịch Nhan hơi sửng sốt một chút.

An Lương giải thích: “Điểm số của mình quá thấp, không thể thi vào trường gì tốt, cho nên đầu tiên phải lựa chọn một thành phố yêu thích, ít nhất phải là thành phố lớn phát triển, không thể nào để mình vào Học viện kinh tế Tam Khê nhỉ?”

Học viện kinh tế Tam Khê chính là cái cuống của thành phố Thịnh Khánh!

Rõ ràng là Học viện kinh tế, nhưng vị trí của nó lại nằm trong thôn xã ngoại thành của thành phố Thịnh Khánh, khoảng cách với huyện thành gần nhất cũng gần 30km, trường học này cũng có vấn đề quá đi!

“Cậu thích thành phố nào?” Lý Tịch Nhan hiếu kỳ hỏi.

An Lương nói rõ, “Thời điểm mình lựa chọn thành phố, mình càng thiên hướng lựa chọn theo thói quen sinh hoạt, nhưng trước hết phải loại trừ thành phố Thịnh Khánh.”

Dù sao An Lương cũng là dân gốc ở thành phố Thịnh Khánh, sống ở đây từ bé, nếu để cậu ta tiếp tục học ở thành phố Thịnh Khánh, cậu ta sẽ không chịu nổi.

“Dựa theo phong cách ăn uống của thành phố Thịnh Khánh, mình càng thích những thành phố có khẩu vị cay, cho nên phải loại trừ thành phố Duyên Hải và thành phố ở phía Bắc, cuối cùng còn lại Thiên Phủ và Dương Quý.” An Lương nói rõ.

“Bắt đầu so sánh Dương Quý với Thiên Phủ, vẫn có hơi lạc hậu một chút, bất luận là phương diện kinh tế hay phương diện ăn uống và phương diện tiêu phí, toàn bộ lạc hậu hơn Thiên Phủ, cho nên cậu hiểu chưa?” An Lương đáp lại.

Lý Tịch Nhan phản bác: “Đồ ăn ở thành phố lớn cũng có nhiều loại, lấy Ma Đô cùng Kinh Thành làm ví dụ, hai nơi này gộp nhiều loại đồ ăn của các nơi trên nước.”

An Lương cười ha ha nói, “Mình có nên hiểu là, cậu đang mời mình đi Ma Đô?”

Lý Tịch Nhan liếc An Lương một cái, “Cậu thật tự luyến!”

“Cậu thật xinh đẹp!” An Lương cười đáp lại.

“Hừ!” Lý Tịch Nhan hừ nhẹ một tiếng, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Hơn mười phút sau, An Lương dừng xe dưới lầu, cậu chủ động nói: “Nữ thần, thêm Wechat không?”

Lý Tịch Nhan không cự tuyệt, cô đưa mã QR của mình ra.

An Lương không thích dùng QQ để nói chuyện phiếm, bởi vì trên QQ có một chỗ rất đáng ghét, người thường xuyên nói chuyện không chỉ có ký hiệu ngọn lửa (1), còn có thuyền nhỏ đến thuyền to (2).

(1) Đây là một ký hiệu trong ứng dụng QQ, có nghĩa là bạn cùng bạn bè của bạn đã trao đổi tin nhắn liên tục trong 7 ngày

(2) Hai bên đã trò chuyện liên tục trong 30 ngày.

Dạng thiết kế kiểu này cực kỳ có vấn đề.

Ví dụ lỡ như An Lương nói chuyện phiếm cùng hai cô gái, hai cô gái đều có ngọn lửa, trong đó một người có thuyền nhỏ, người kia lại không, chẳng lẽ cô gái không có thuyền nhỏ kia sẽ không tra hỏi sao?

Wechat vẫn tốt hơn một chút!

Đủ cách nói chuyện phiếm ‘đơn sơ’, đủ loại đặt quyền dòng thời gian, đủ loại thiết kế nhóm, lại thêm hình thức mở hai bản, tuyệt đối phù hợp với nhu cầu của An Lương.

Nếu tuổi trẻ tài cao không tự ti như cậu, bạn gái chắc là một đống?

Gần 9 giờ, An Lương cũng không lái chiếc Porsche 911 TurboS về nhà, bởi nguồn gốc chiếc xe này hơi khó giải thích, dù hệ thống làm xong tất cả vấn đề mua xe bình thường, nhưng không có giải quyết vấn đề của cha mẹ An Lương.

An Lương chỉ hi vọng về sau hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có thể giải quyết ‘vấn đề nhỏ ’ này một chút.

“Con về rồi!” An Lương đi vào phòng khách.

Bố An Lương - An Thịnh Vũ đang xem tin tức, ông thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu điểm?”

Mẹ cậu - Tôn Hà cũng chú ý nhìn về phía An Lương.

“Thành tích như dự đoán, vẫn ổn định như trước, tổng điểm 423, trường thành phố không có hi vọng nhưng trường tỉnh thì không đến nỗi.” An Lương nói thành tích của mình ra.

An Thịnh Vũ bình tĩnh hỏi: “Có nghĩ ra trường muốn học chưa?”

“Con chọn một cái bên Thiên Phủ!” An Lương đáp: “Bước đầu con nghĩ là Học viện kinh tế Thiên Phủ, chỉ cần theo như điều chỉnh, điểm số của con không thành vấn đề.”

“Ừm.” An Thịnh Vũ khẽ gật đầu, “Chuyện liên quan tới trường học, bố và mẹ không quản, đường con chọn tự con đi.”

Tất nhiên An Lương rất bằng lòng, về đến phòng, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng liền phát ra nhắc nhở.

‘Tinh!’

‘Chúc mừng ký chủ thể hiện trong buổi họp lớp, nhận được một cơ hội rút thưởng ngẫu nhiên, có muốn rút thưởng liền không?’

Được phần thưởng?

Có chút thú vị!

An Lương đáp lại trong lòng, ‘Rút thưởng thử xem.’

‘Chúc mừng ký chủ thu được một triệu xu Răng Hổ (1), hệ thống đã tự động đăng ký tài khoản Răng Hổ cho ký chủ, đồng thời liên kết với tài khoản QQ của ký chủ, có thể đăng nhập Răng Hổ thông qua QQ.’

(1) Răng Hổ là một dạng app live stream, đồng thời cũng là xu (tiền ảo) trong app dó.

An Lương lập tức hỏi lại, ‘Có thể dùng xu Răng Hổ tự khen thưởng cho bản thân, sau đó đổi thành tiền mặt rút ra?’

‘Không có bất kỳ hạn chế nào.’ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đáp lại.

An Lương nở nụ cười, quả nhiên đúng là hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!

Không có bất kỳ hạn chế nào mới phù hợp cùng khái niệm Nhân Sinh Người Thắng!

Còn việc tự khen thưởng cho bản thân?

An Lương nghĩ một chút, có vẻ như cũng không cần thiết!