Chương 61: Chương 61: Thải Thanh thanh tịnh ngu xuẩn ánh mắt

Chương 61: Thải Thanh thanh tịnh ngu xuẩn ánh mắt

Những người khác còn chưa kịp phản ứng đều đi theo tên thanh niên kia bị cú đấm của Đại Cự Viên cho đánh bay ra ngoài.

Những người khác còn tốt, nhưng trọng điểm đối tượng bị Đại Cự Viên chiếu cố tên ngu xuẩn kia thì đã trở thành một bài nhão nhoẹt, những người còn lại chỉ là bị dư ba sức mạnh cho bị hất bay ra ngoài mà thôi.

Thế trận ngay lập tức mất kiểm soát, Mộ Lam cắn răng quát lên," đừng do dự, bày trận."

Nghe được nàng hạ đạt chỉ lệnh, năm tên Kim đan Cảnh tầng 6 ngay lập tức trên tay xuất hiện một cái trận bàn, năm người dùng tốc độ của mình chạy tới năm gốc xung quanh.

"Khốn Tù trận-Hiện."

Năm người đồng loạt quát lên, linh lực mãnh liệt rót vào bên trong trận bàn, từ trận bàn bắn ra năn đạo cột sáng hướng phía trên đỉnh đầu Đại Cự Viên bay đi.

Năm cột sáng sau khi đụng vào nhau, một tần kết giới ngay lập tức bao khỏa xung quanh Đại Cự Viên, Đại Cự Viên bị trận pháp bên trong trận bàn cho vay khốn.

Nhưng Mộ Lam cũng không có buông lỏng, nàng biết thứ này cũng không giam cầm được Đại Cự Viên bao lâu, nàng cấp tốc hướng gốc Tiên Thiên Thái Mộc thảo phương hướng chạy tới.

Gốc Tiên Thiên Thái Mộc thảo này cũng đã gần như thành thục, chỉ cần ngồi chờ đợi thêm một chút nữa thì đã thành công, nhưng lại bị tên ngu xuẩn kia làm cho xáo trộn kế hoạch.

Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng mọi chuyện không thể cứu vàng, ngu ngốc cùng Đại Cự Viên day dưa kéo dài thời gian đó là một hành động ngu xuẩn, phải biết thực lực hai bên trên lệch rất rất rất lớn, cho nên Mộ Lam làm như vậy là đúng.

Cho dù gốc Tiên Thiên Thái Mộc thảo vẫn chưa thành thục, nhưng giá trị của nó cũng không hề thấp.

Ngay khi Gốc Tiên Thiên Thái Mộc thảo bị Mộ Lam nắm vào trong tay...

Rắc rắc rắc..

Oanh

Âm thanh oanh minh ngay lập tức vang lên, nắm đấm của Đại Cự Viên uy lực sau khi đấm tan trận pháp, còn dư lực hướng Mộ Lam rơi xuống.

Mộ Lam hai mắt co rút lại, nguy hiểm trí mạng làm nàng dùng hết ý chí cầu sinh làm cho thân thể của mình lệch qua một chút.

"A."

Mặc dù là như thế, nhưng Mộ Lam trong miệng phát ra một tiếng hét thảm, nàng bị Đại Cự Viên uy lực cho đánh bay ra xa.

Phanh

Thân thể mềm mại của nàng đập vào một tản đá rồi mới dừng lại.

Oa

Mộ Lam trong miệng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra.

Bọn họ giống như đánh giá thấp sức mạnh của Đại Cự Viên, trận pháp băm người thi triển vậy mà còn không có kiền trì được 5 giây là đã bể rồi, bây giờ bọn họ chỉ có hoảng hốt tứ tung chạy tứ tán.

Tên nữ đệ tử con mắt luôn nhìn Mộ Lam, cho nên Mộ Lam sau khi bị đánh bay ra ngoài, nàng liền vội chạy tới.

"Mộ sư tỷ, ngươi không sao chứ."

Thải Thanh vẻ mặt quan tâm từ trong túi trữ vật lất ra một viên liệu thương đan cho Mộ Lam uống vào.

"Yên tâm, không chết được, mau rời đi khỏi chỗ này."

Thải Thanh nhẹ gật đầu, từ trong tay Mộ Lam tiếp nhận gốc Tiên Thiên Thái Mộc thảo, sau đó nàng lấy ra một cái hợp đưa nó để vào bên trong.

Làm xong đây hết thảy, hai ngươi cũng không dừng lại thêm hướng phía sau chạy đi, nói có trùng hợp hay không, phương hương hai người bọn họ bỏ chạy là hướng Tà Lam đã đi.

"Cuối cùng cũng tìm được ngươi."

Tại một vách núi bên dưới, Tà Lam ngự không phi hành dừng lại trước một Gốc linh dược đang giống như khiêu vũ dung đưa, đây là Huyết Xích Dương thảo.

Nơi đây âm sát chi khí so bên trên nòng đậm hơn rất nhiều, Tà Lam phải dùng kết giới chi lực của mình phóng xuất xung quanh cơ thể mới có thể tiến xuống, nếu không một khi bị những âm sát chi khi cho hấp thu vào thể nội, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Đưa tay ngắt lấy Huyết Xích Dương thảo, Tà Lam cũng không ở lại lâu, thân hình hướng bên trên bay đi.

Nơi đây sương mù đã yếu bớt rất nhiều, vì phía dưới là âm sát chi khí sinh soi, cho nên sương mù cũng không có lan tràn tới chỗ này.

Kết giới chi lực cơ hồ hao tổn gần hết, Tà Lam tìm một tản đá ngồi xuống, bắt đầu hồi phục kết giới chi lực của mình.

"Mộ sư tỷ, sương mù xung quanh giống như yếu bớt rất nhiều."

Thải Thanh đỡ Mộ Lam vừa đi vừa nhìn xung quanh mở miệng nói.

"Mộ sử tỷ, ngươi nhìn hướng kia."

Theo âm thanh Thải Thanh nhìn lại, Mộ Lam ngay lập tức nhìn thấy nam nhân mà mình ở bên ngoài Tà Hồn Cốc gặp được.

"Hắn vậy mà không có việc gì."

Nhìn lại hai người bọn họ, trên thân vô cùng chật vật, y phục đều rách một khối, mà Tà Lam trên thân một chút vét bẩn cũng không có.

"Mộ sư tỷ, chúng ta có nên đi qua cùng hắn hay không."

Thải Thanh hai mắt thanh tịnh ngu xuẩn nhìn xem Tà Lam khuôn mặt soái khí mở miệng nhìn Mộ Lam hỏi.

Mộ Lam nhẹ gật đầu, nàng cùng Thải Thanh đi tới một nơi gần đó ngồi xuống chờ đợi Tà Lam mở mắt ra.

Tà Lam từ khi hai người bọn họ tới gần đã phát hiện ra, nơi đây sương mù đối với hắn đã không ảnh hưởng, cho nên thần niệm ngay lập tức bắt được có người tới gần.

"Đinh: Mộ Lam

Tuổi 35

Nhan trị 91

Chiều cao 1m86

Tu vi Kim đan Cảnh tầng 8

Hảo cảm 52

"Đinh: Thải Thanh

Tuổi 30

Nhan trị 90

Chiều cao 1m69

Tu vi Kim đan Cảnh tầng 5

Hảo cảm 68

Trước mắt hắn, hệ thống ngay lập tức điều ra thông tin của hai nữ, hảo cảm của Mộ Lam vậy mà gia tăng 2 điểm, mà nữ nhân gọi là Thải Thanh vậy mà đối với hắn 68 điểm, 2 điểm nữa bị luân hãm.

Tà Lam hai mắt mở ra, nhìn thấy hắn quay đầu nhìn về phía mình, Mộ Lam miễn cưỡng nở nụ cười chấp tay mở miệng nói," Nữ tử gọi là Mộ Lam, còn phía sau là sư muội ta Thải Thanh, bọn ta đều là đệ tử của Liên Hoa tông."

Tà Lam hai mắt không thay đổi nhìn xem hai nữ, nhìn hắn bất vi sơ động khi nghe nàng là đệ tử của Liên Hoa tông, Mộ Lam âm thầm cắn răng, nàng âm thanh mang theo vài phần nhu mềm mở miệng nói," Công tử có thể trợ giúp hai tỷ muội chúng ta rời đi Tà Hồn Cốc, nếu công tử nguyện ý, tiểu nữ tử có thể chấp nhận đáp ứng một cái yêu cầu của công tử, giới hạng là ta có thể làm được."

Nói đến điều kiện, Mộ Lam hai bên tai ửng đỏ một mảnh, nếu không phải mọi người tán loạn chay lung tung, có thể hợp lại linh khí chiếc đèn tìm đường rời đi Tà Hồn Cốc nhưng bây giờ chỉ có hai chiếc đèn, nàng cũng không có cách rời đi Tà Hồn Cốc chỗ quỷ quái này.

Trong lòng Mộ Lam đem 18 đời tổ tông của tên ngu xuẩn kia mắng vô số lần.

Tà Lam khóe miệng nở một nụ cười, hắn có chút hứng thú nhìn nàng mở miệng hỏi," Không biết Mộ tiên tử, vì sao ngươi cho rằng là ta có thể rời đi Tà Hồn Cốc."

Nghe hắn hỏi như thế, Mộ Lam cùng Thải Thanh đều sừng sốt, đúng nha, tại sao các nàng lại cho là hắn có thể rời đi Tà Hồn Cốc này đầu, các nàng khuôn mặt biến hóa đều bị hắn thu vào đấy mắt.

"Thật không dối gạt công tử, trực giác của ta nói cho ta biết, công tử có thể rời đi nơi đây."

Ở một bên Thải Thanh cũng đi đi theo gật đầu," Đúng nha, đúng nha, không biết đại ca ca tên gì."

Đối với thiếu nữ khả ái như thế, Tà Lam cũng nở nụ cười mở miệng nói," ta gọi Tà Lam."