Chương 33: Ta còn muốn đi nhờ xe, Tần Thanh Tuyết
"Ha-ha lại săn được một con sóc, hôm nay thu hoạch rất khá."
Một âm thanh đắc ý từ phía sau truyền tới, một thanh niên ngồi trên lưng một con ngựa tuyết trắng, trên tay cầm một cây trường cung mỉm cười.
"Ý chết rồi, con sóc kia là bằng hữu của Hoa Thiên đệ đệ nha, xin lỗi xin lỗi."
Lúc này tên thanh niên kia giống như mới phát hiện còn có một người tồn tại liền mở miệng nói xin lỗi nhưng nụ cười chế nhạo trên khóe miệng không che giấu chút nào.
Hoa Thiên khuôn mặt chết lặng nhìn xem Tiểu Nha của mình bị một mũi tên xuyên qua thân thể, nó lúc này hình như vẫn còn chưa chết, ánh mắt nó lệ quang lấp lóe.
"Tên phế vật này, kể cả Luyện khí Cảnh Tầng 2 đều không đột phá nổi, cho ngươi tài nguyên tu luyện chỉ là uổng phí, không bằng để muội muội giúp ngươi."
Nữ hai mặc dù nhìn rất là nhỏ nhưng mỗi một câu nói đều làm Hoa Thiên trái tim như bị đao cắt.
"Ngươi còn không mau cho ca ca ngươi lấy giầy tới, nuôi ngươi chỉ có vướng bận thêm, mau mau cút qua một bên."
Nữ nhân hoài thai 9 tháng từ trong bụng sinh hắn ra, lúc này lại dùng ánh mắt cực độ chán ghét nhìn xem Hoa Thiên, ngay sao đó lại khuôn mặt lo lắng đỡ lấy, vì ca ca khuôn mặt bầm dập.
"Đại nhân, ngươi đừng bắt tiểu nữ có được hay không, hay là ngươi lấy tiểu tử này, tiểu tử này khí lực rất lớn, da dầy thịt béo rất thích hợp."
Ba ba của hắn đang vì nữ nhi của mình cầu tình, không chút do dự liền túm hắn ném nằm trên mặt đất.
Tên sơn trại nhìn Hoa Thiên một mắt khẽ vuốt càm nhẹ gật đầu.
Hoa Thiên cố tình quay đầu nhìn về phía cả nhà bốn người một lần cuối, nhưng để hắn thất vọng, hình ảnh hắn nhìn thấy làm hắn rất là tuyệt vọng, trong nháy mắt mái tóc đen ngay trong tức khắc chuyển sang thành màu trắng.
Hắn năm đó chỉ 12 tuổi.
...
Tà Lam trong nhất thời yên lặng, bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn lại thiên nhiên phát ra âm thanh.
Quả nhiên người ai cũng không phải đều là hoàn hảo, Tà Lam đều có thể cảm nhận lấy mỗi cảm giác mà Hoa Thiên đã cảm nhận, có mà không được nhận, hắn từ nhỏ ba ba mụ mụ không có bên cạnh, cho nên cũng không biết cảm giác đó là như thế nào.
Cũng may trong nhà ba ba mụ mụ có lưu lại một chút tài sản, đủ để hai anh em sinh sống cho đến khí lớn
Đại ca hắn từ nhỏ đã lên thành thị đi học, khi đại ca hắn tốt nghiệp, Tà Lam mới lên Thành thị đi học, hai người một năm chỉ gặp được hai, ba lần.
Tà Lam khuôn mặt cảm khái, hắn cầm ly rượu lên, chấp tay trước người," Mời tiền bối."
Nói xong hắn liền uống cạng sạch, bây giở hắn hiểu rõ vì sau khi nghe Mộc Đằng nói đồ sát cả nhà Hoa Thiên mà Hoa Thiên mặt không đổi sắc.
Trong 12 năm Hoa Thiên trải qua không chỉ có những gì mà hắn nói đơn giản như vậy, có lẽ còn có chuyện khác mà Hoa Thiên không nói cho hắn biết.
Hoa Thiên từ đầu chí cuối khuôn mặt đều rất lạnh nhạt, hắn mỉm cười nhẹ gật đầu, tiểu tử trước mắt này rất hợp ý hắn, nhìn hắn biểu hiện giống như cũng không quá bi thương, coi bộ tiểu tử này chắc còn thảm hơn mình.
Không nếm được người thân tình yêu thương, cũng coi như rất thảm.
"Sắc trời không còn sớm, ta phải trở về trong tông hồi báo."
Hoa Thiên nhẹ nhạn đứng dậy, từ trong ống tay áo bay ra một khối lệnh bài hướng về phía Tà Lam bay đi mở miệng nói," Đây là tính vật của ta, nếu đến Bạch Nhật tông có thể dùng lệnh bài này gặp ta."
Sau khi nói xong, thân hình của hắn ngay lập tức biến mất tại chỗ, Tà Lam nghe là Bạch Nhật tông liền muốn mở miệng nói chuyện, nhưng tốc độ Hoa Thiên quá nhanh, hắn biến mất trước khi Tà Lam chưa kịp nói.
"Ta cũng đang trên đường đến Bạch Nhật tông nha."
Thở dài một hơi, Tà Lam cũng không nhiều để ý chuyện nhỏ này, thu hồi lệnh bài vào túi trữ vật, một thanh phi kiếm xuất hiện dưới chân hắn hướng phía xa bay đi.
Tần quốc hoàng thất, Tần quốc hoàng cung.
Bây giờ Tân quốc đại điện, chúng thần đều có mặt đầu đủ, nhưng chúng thần lại không dám ngẩng đầu lên, chỉ chấp hai tay trước người cúi đầu.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, một vị cung phụng quỳ ở trên mặt đất đầu đầy mồ hôi, chờ đợi Tần quốc quốc chủ mở miệng.
Tân Thanh Tuyết lười biếng nằm trên ngai vang, cho dù ngai vàng này được làm từ tài liệu vô cùng quý giá, đã là một kiện pháp phí thượng phẩm, nhưng cùng Tần Thanh Tuyết lúc này so sánh, nó lại không đáng giá một đồng.
Tần Thanh Tuyết trên thân mặc một bộ hoàng bào, trên đầu đội vương miện làm nàng trở nên vô cùng tôn quý, lại không kém tỏa ra sự thành thục cùng mị lực của mình.
Có người nói, Tần Thanh Tuyết sinh ra là trở thành đế vương, không cho nàng làm đế vương là Tần quốc tổn thất.
Chính vì điều này, 30 năm trước, quốc chủ Tần quốc từ đi ngôi vị, truyền cho Tần Thanh Tuyết.
Không làm cho mọi người thất vọng, chỉ 30 năm ngắn ngủi, Tần Thanh Tuyết lãnh đạo Tần quốc đi lên một con đường vinh quang, dưới sự lãnh đạo của nàng, cho dù các vực khác cũng kiêng kỵ 7 phần, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Thanh Tuyết năm nay 59 tuổi, nhưng tu vi lại vô cùng khủng bố, cho dù đời trước quốc chủ cũng mặt cảm không bằng.
Tần Thanh Tuyết tu vi Luyện hư Cảnh tầng 8.
Đã là cấp bật trần nhà của thời đại này, hợp đạo không ra, Tần Thanh Tuyết vô địch.
Tần Thanh Tuyết mở ra đôi mắt còn buồn ngủ của mình, nàng khẽ ngáp một tiếng, cho dù nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng đã nghe những gì vị cung phụng bên dưới bẩm báo
Một cái lưu ảnh thạch lơ lững trước người nàng, đây chính là những gì bọn họ đã điều tra ra.
Lưu ảnh thạch ngay lập tức kích hoạt, bên dưới một trận pháp được hình thành, tái hiện lại trận đấu của Tà Lam cùng hai tên tướng sĩ.
Sau khi xem xong, Tần Thanh Tuyết giãn ra, nhìn thấy hai tên tướng sĩ dưới trướng của mình vậy mà bị một tên tiểu bối Kim đan Cảnh tầng 3 đùa nghịch xoay quanh, một tên thống lĩnh ngay lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, đầu đụng đất không dám đứng lên.
"Việc này không trách ái khanh, kẻ này thủ đoạn cho dù là ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."
Lúc này không nói lời nào Tần Thanh Tuyết mở miệng nói chuyện, âm thanh ngự tỷ từ trong miệng nàng truyền ra làm cho cả đại điện như có sức sống.
Tên thống lĩnh ngẩn đầu lên chấp tay cúi người thật sâu, sau đó mới đứng dậy.
Ngay sao đó nàng trầm tư chốc lát như suy nghĩ điều gì, nàng từ nhỏ đã có một năng lực quyết đón rất là chính xác, cho dù mình làm ra quyết định gì đều sẽ thành công, nàng có bản lĩnh đi cho tới ngày hôm nay đều nhờ năng lực thần kỳ này.
Trong đầu nàng không ngừng hồi tưởng lại động tác của Tà Lam khi chiến đấu," Kỹ thuật chiến đấu cũng coi như tạm được, kẻ này rõ ràng tiếp xúc tu luyện thời gian không dài, không những tốc độ tu luyện kinh người, mà còn có thể trở thành một tên Nhân giới linh sư, nhục thân đối kháng đại chùy, kẻ này rốt cuộc là thần thánh phương nào."
Nàng suy nghĩ nhìn thì rất lâu nhưng chỉ vừa trôi qua 10 giây, ngay sao đó một ý chỉ ngay lập tức được nàng viết vào một tấm Hoàng Chỉ.
Một bên thái giám cung kính cầm Hoàng Chỉ ở trong tay, hắn đi ra trước đại điện bắt đầu đọc," Phụng thiên thừa nhận, Hoàng Đế chiếu viết, ra lệnh truy nã kẻ này khắp Tần quốc, mọi chuyện còn lại không cần phải quản."
Ps\ ở đây Tần Thanh Tuyết không sưng là "Trẫm" mà sưng là "Ta" là có nguyên nhân, mm đừng thắc mắc.