Chương 32: Hoa Thiên, Ngự kiếm thuật
Mộc Đằng nghe Hoa Thiên lời nói không chỉ không giận còn phá lên cười lớn, trong khi nói, Mộc Đằng uy áp Nguyên anh Cảnh tầng 7 cũng không kém chút nào phóng xuất lan tràn ra ngoài.
Hắc sắc khí thể từ trong hồ lo cũng mạnh mẽ tuôn trào ra ngoài, bên ngoài đã có hai cái hư ảnh đầu lâu, bây giờ lại xuất hiện thêm hai cái hư ảnh đầu lâu là bốn cái.
Bốn cái hư ảnh đầu lâu ngay lập tức bị Mộc Đằng dùng hắc sắc khí thể cho quán thâu đi vào.
"Gào thét."
Âm lệ, lệ khí từ bốn cái đầu lầu gào thét một tiếng, sát khí từ bốn cái đầu lâu phát tán ra làm Tà Lam tê cả da đầu.
"Sát khí thật là khủng khiếp."
Tà Lam trong lòng kinh sợ nghĩ, nhưng hắn cũng không có hành động gì, hắn muốn ở nơi đây coi hai người quyết đấu.
"Ha-ha Hoa Thiên, nói cho ngươi biết một chuyện, cả nhà của ngươi chính là ta giết."
Mộc Đằng âm lệ nở nụ cười nhìn Hoa Thiên ngoạn vị nói, nhưng Hoa Thiên biểu hiện dị thường bình tĩnh," Vậy sao, nói như thế ta còn phải cảm ơn ngươi rồi."
Nghe lời Hoa Thiên nói, Tà Lam cùng Mộc Đằng đều sững sót, Mộc Đằng ngay lập tức chất vấn," Ngươi không tức giận sao, ta giết muội muội ngươi, ca ca ngươi, ba ba mụ mụ ngươi."
Bầu không khí trong nháy mắt động lại, Hoa Thiên đột nhiên nở nụ cười," Có gì mà tức giận, lũ súc sinh đó chết thì đã chết, cùng ta có liên quan gì."
"Ngươi.."
Cho dù là Mộc Đằng, thanh danh hiển hách đại ma đầu cũng bị lời nói của Hoa Thiên cho nghẹn họng, hắn bây giờ có chút nghi ngờ, mình là ma đầu hay Hoa Thiên là ma đầu.
Cho dù là Mộc Đằng hắn, vì ba ba bị gian nhân sát hại, cho nên mới bươc lên con đường ma đạo, tu vi sau khi tăng cao, hắn ngay lập tức sử dụng đại quân đầu lâu của mình đồ sát gian nhân cả nhà.
"Nói chuyện phiếm tới đây là kết thúc."
Hoa Thiên phất tay một cái, Hoa Tử Nguyệt ngay lập tức một phân thanh bốn, đồng loạt mũi kiếm hướng Mộc Đằng phóng đi.
Mộc Đằng cũng không thua kém, bốn cái đầu lâu cũng gào thét hướng bốn thanh phi kiếm đáng tới, Hoa Thiên ngón tay một chỉ, một thanh kiếm trong đó pháp lực đại tăng, mạnh mẽ đem hư ảnh đầu lâu chém thành hai nữa.
"Vô ít."
Mộc Đằng quát lên một tiếng, chỉ thấy hư ảnh đầu lâu bị chém làm hai nữa vậy mà bị hắc sắc khí cho kéo lại cùng nhau, phục hồi y như cũ.
"Đó là Ngự Kiếm thuật sao."
Nhìn chiêu thức Hoa Thiên sử dụng, Tà Lam hứng thú nỉ non, hắn muốn nhân cơ hội này quan sát cách Hoa Thiên điều khiển phi kiếm của mình đối địch, dù sao nhìn thế nào đều rất đẹp trai.
Cho dù Mộc Đằng tu vi cao hơn Hoa Thiên một tiểu cảnh giới, nhưng tình hình thế trận lại cho thấy Hoa Thiên đang hướng trên đầu Mộc Đằng đánh, Mộc Đằng trên thân đã có nhiều vét kiếm lưu lại, mà Hoa Thiên thân ảnh quỷ dị, hư ảnh đầu lâu một đòn đều đánh không trúng hắn.
"Chết tiệc, Hoa Thiên ngươi có giỏi đừng chạy."
Mộc Đằng giận mắng một tiếng, một cái sơ xuất lại bị một thanh phi kiếm chém ngang lưng, vét máu từ mũi kiếm nhễu xuống.
Hoa Thiên mặt không đổi sắc, trong ánh mắt không có một tia chập chờn nhìn Mộc Đằng.
"Không chơi, không chơi, ta hôm nay thấy hơi mệt."
Mộc Đằng tại chỗ hóa thành một vùng hắc sắc khí thể, hóa thành một đạp lưu quang hướng về một phương hướng khác bỏ chạy.
Hoa Thiên nhíu mày, đừng nhìn hắn áp chế Mộc Đằng đánh, nhưng hắn tiêu hao cũng không nhỏ, cho nên hắn cũng không có ý định truy tiếp.
"Bằng hữu ở nơi đó quan sát, không biết có thể đi ra gập một lần."
Hoa Thiên thu hồi Hoa Tử Nguyệt của mình, hắn ánh mắt nhìn về phía Tà Lam đang quan sát.
Thấy bị phát hiện, Tà Lam cũng không có ý định giấu tiếp, thôi động Ẩn Thần Khí Hư Chung điều khiên tu vi thành Trúc cơ Cảnh tầng 5 về sau, hắn cởi phi kiếm bay tới gần Hoa Thiên chấp tay mở miệng nói," Tại hạ Tà Lam xin ra mắt tiền bối."
Trước mặt người có tu vi cao hơn mình thì phải hạ thấp tư thái, thái độ phải cung kính.
"Tiểu huynh đệ không cần câu nệ, gọi ta Hoa Thiên là có thể.'
Cường gia Nguyên anh Cảnh, có thể ngự không phi hành mà không cần nhờ tới phi kiếm.
"Không dám, không dám."
Đừng nhìn Hoa Thiên ăn nói hiền hòa, nếu Tà Lam thật sự đem lời của Hoa Thiên nói là sự thật, thì coi như hắn thua.
Hoa Thiên nở nụ cười nhạt," Tà Lam tiểu hữu không bằng cùng ta uống hai ly."
Hoa Thiên thân hình sau khi bay xuống một ngọn núi, phất tay một cái, một bàn đá, hai ghế ngồi, trên bàn để hai cái ly cùng một chai rượu xuất hiện.
Tà Lam trong lòng chấn kinh," tốc độ thật nhanh, trận chiến vừa rồi cũng không phải là toàn lực của Hoa Thiên."
Tà Lam cũng điều khiển phi kiếm hướng phía dưới bay tới, chân đạp mặt đất, phi kiếm liền biến mất chui vào túi trữ vật của hắn.
"Đa tạ Hoa tiền bối."
Tà Lam chấp tay nói một tiếng cảm ơn, sau đó mới ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau, trong nhất thời không khí lâm vào trong yên lặng, Hoa Thiên vì mình cùng Tà Lam mỗi người rót một ly rượu, hương thương từ hương rượu tỏa ra làm cho Tà Lam hai mắt sáng lên.
Hắn mặc dù không có thường xuyên uống rượu hay tìm hiểu quá nhiều, nhưng ngửi mùi hương thôi hắn cũng đã cảm thấy sảng khoái tinh thân, là một loại rượu rất chân quý.
Hoa Thiên động tác rót rượu cũng rất là ưu nhã, hai người riêng phần mình cầm ly rượu lên thưởng thức.
"Hảo(tốt) Tửu."
Tà Lam nhấp một miếng liền hai mắt sáng lên khen một câu, Hoa Thiên mỉm cười để ly rượu xuống mở miệng hỏi," Không biết tiểu huynh đệ tên gọi là gì."
Tà Lam đặt ly rượu xuống, chấp hai tay mở miệng nói," Hồi tiền bối, tại hạ gọi là Tà Lam."
Hoa Thiên nhẹ gật đầu, hắn rất thích loại người như Tà Lam, biết tình biết thế, không sủng mà kiêu, ăn nói mỗi một câu đều không nhìn ra một điểm sai ở chỗ nào.
"Tà Lam tiểu huynh đệ, chắc hẳn ngươi đã ở chỗ đó từ khi ta cùng Mộc Đằng giao thủ."
Hoa Thiên khuôn mặt bình tĩnh mở miệng hỏi, mỗi nhất cử nhất động của Tà Lam đều bị hắn thu vào đấy mắt.
"Hồi tiền bối, tại hạ chính xác là bị tiếng nổ cho hấp dẫn tới."
Tà Lam đem chi tiếc sự thật mở miệng nói ra, trước mặt loại cường giả này cũng không cần nói dối cho thỏa đáng.
Hoa Thiên nhẹ gật đầu, nói được một câu hai người lại cùng nhau cần ly rượu lên nhấp một miếng, Hoa Thiên cảm khái mở miệng nói," Như ngươi đã nghe được, Mộc Đằng làm việc ác bất tận, cho dù là ta muốn vì chính đạo một cái quang minh, nhưng thực lực lại không cho phép, vẫn để Mộc Đằng đào thoát."
Tà Lam khuôn mặt cũng nghiệm nghị mở miệng nói," Tiền bối cũng đừng quá tự trách, ta tin một ngày nào đó tiền bối sẽ vì chính đạo chúng ta lấy lại quang minh."
Hai con hồ ly không ngừng ngồi cùng nhau hát vui vẻ, trò chuyện rất là tâm đầu ý hợp, nhưng mỗi câu nói đều ẩn chứa nguy cơ vô cùng, Tà Lam cũng không thể không bội phục Hoa Thiên.
"Ngươi có hứng thú nghe chuyện xưa của ta."
Hoa Thiên âm thanh đột nhiên trầm thấp, Tà Lam trong lòng khẽ động, hắn biết chuyện chính đã tới, liền chấp tay cùng Hoa Thiên cầm ly rượu lên uống một hơi cạng sạch.
200 năm trước, Tần quốc, Tại Hư Trấn, Hoa gia.
Trong trang viên, một tiểu tử khuôn mặt thanh tu, cho dù niên linh rất nhỏ nhưng lại dị thường thành thục.
"Tiểu Nha, đến đây."
Hoa Thiên mỉm cười hướng một con sóc mở miệng nói, con sóc giống như nghe hiểu hắn nói chuyện liền vui vẻ từ trên cây leo xuống, trong miệng nó còn ngậm một quả hạch.
Nhưng đang khi con sóc vừa leo xuống cây, dự định chạy tới Hoa Thiên trước mặt, thì một âm xé gió vang lên.
Vèo
Phốc