Sáng sớm hôm sau, Tà Lam sau khi mở mắt liền cảm giác trong chăn đang có thứ gì ngọ nguậy, hắn vén chăn lên liền nhìn thấy Tạ Trọng Băng vậy mà ăn trộm ăn kem ly.
Nhìn hắn tĩnh lại, Tạ Trọng Băng nhả ra phô mai đang ngậm trong miệng, nàng mỉm cười mở miệng nói," Tà Lam chào buổi sáng."
Nói xong lại tiếp tục ăn tiếp, Tà Lam có chút bất đắc dĩ, hắn cũng mặc kệ nàng, trong đầu ngay lập tức mở miệng nói với hệ thống," Hệ thống, đi ra làm việc."
Âm thanh hệ thống trong đầu hắn liền vang lên," Đinh: Ký chủ ngày hôm nay đánh dấu, đánh dấu thành công, chúc mừng ký chủ đạt được Tình Mê level 1."
Tình Mê level 1: Ký chủ có thể tiêu hao tinh thần lực để hướng khác phái sử dụng kỹ năng, sau khi trúng chiêu, khác phái đó sẽ rơi vào trạng thái "dục vọng"."
Nghe hệ thống vậy mà cho thêm một cái kỹ năng không đứng đắn, Tà Lam trong lòng rất không hài lòng, ta Tà Lam mà cần sử dụng cái kỹ năng này hay sao.
Tình Mê level 1 ngay lập tức bị hắn thôi động, tinh thần lực của hắn ngay lập tức tiêu hao một chút, tiêu hao cũng không nhiều mà.
Ngay lập tức, Tạ Trọng Băng vẫn còn đang say mê ăn kem ky thì hai chân không tự chủ được kẹp chặt, trong lòng thì không ngừng tự mắng mình.
Cứ tưởng nàng sẽ dần dần thích ứng nhưng lại không như thế, cảm giác xao động trong lòng càng trở nên mãnh liệt.
Tà Lam liền trợn mắt hốc mồm nhìn xem Tạ Trọng Băng cuồng dã trạng thái, không không ngờ cái kỹ năng Tình Mê này cũng không chỉ đơn giả như trong giới thiệu, hắn cả thân thể vậy mà bị Tạ Trọng Băng đè ở dưới thân liên tục nện.
Khổ cáp cáp JPG.
Nơi đây tĩnh lược 3000 chữ.
Hai người Tà Lam cùng Tạ Trọng Băng đi tới chỗ kiểm tra sau, lần kiểm tra hôm nay cũng chính thức bắt đầu.
Tạ Trọng Băng trong mắt mọi người: hôm nay tiên nhân giống như so hôm qua đẹp lên rất nhiều.
Có không ít nam nhân khó mà dời khỏi Tạ Trọng Băng, nàng hôm nay khí chất cực tốt, cũng không trách mọi người biểu lộ kỳ quái.
Lần lượt người kiểm tra không ngừng tiến lên, hôm nay khởi đầu so hôm qua tiến triển tốt hơn rất nhiều, đã có ba người có tư chất tu luyện, nhưng đều là màu trắng.
Thời gian trôi qua, lúc này một nữ hài tuổi ước chừng 8, 9 tuổi, thân hình có vẻ gầy yếu, trên thân chỉ mặt một bộ y phục rách rưới, đây là nhóc ăn mày.
Nàng thân hình nhỏ yếu lại bất lực từ từ đi tới cột đá, Tạ Trọng Băng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một tiểu nữ hài vậy mà thê thảm như thế, trong lòng cũng không nhịn được dân lên thương tiếc.
"Tiểu bằng hữu đừng lo lắng, mạnh dạng đặt tay lên."
Tạ Trọng Băng nhìn nhóc đáng thương chậm chạp không dám đặt tay lên, nàng liền ôn nhu nở nụ cười khích lệ.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy tiên nhân đối với một phàm nhân mở miệng khích lệ, mà còn mỉm cười khích lệ, điều này làm cho tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ.
Quốc chủ Thiết quốc thì trong lòng thầm nghĩ, cho dù nhóc đáng thương này có hợp cách hay không, hắn cũng sẽ nhận nàng làm con gái nuôi.
Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn trước mặt tiền bối soát hảo cảm.
Nhóc đáng thương nghe đại tỷ tỷ khích lệ, nhìn nụ cười ôn nhu của nàng, Nhóc đáng thương trong lòng liền dân lên dũng khí, bàn tay hơi run nhẹ đặt lên cột đá.
Thời gian trôi qua 3 giây, nhưng cột đá lại không có gì phản ứng, Tà Lam mặc dù có chút đáng tiếc, đang lúc hắn muốn mở miệng tuyên bố, thì đột nhiên một âm thanh vang lên.
Ông...
Cột đá đột nhiên run lên, Tà Lam hai mắt chăm chú nhìn lên cột đá, chỉ thấy màu sắc trên cột đá.
Là màu hồng.
Nhìn màu sắc cột thứ tư phát sáng ra Hồng sắc, tất cả mọi người mặc dù không biết nó đại biểu cho cái gì, nhưng bọn họ biết Nhóc đáng thương rất là bất phàm.
"Tư chất màu Hồng, hợp cách."
Kinh ngạc qua đi, Tạ Trọng Băng liền mở miệng nói, nàng không nghĩ tới Nhóc đáng thương vậy mà là thiên tài tu tiên, nàng ngay lập tức phất tay một cái, một tu sĩ ngay lập tức vội vàng chạy tới.
"Đưa nàng đi tắm rửa, chọn cho nàng một bộ y phục vừa người."
Tạ Trọng Băng ngay lập tức mở miệng nói, tên tu sĩ kia liền cung kinh đáp, Nhóc đáng thương nhìn tu sĩ kia muốn mang nàng đi thì có chút rụt rè.
"Yên tâm, đừng sợ."
Tạ Trọng Băng mỉm cười cho Nhóc đáng thương an tâm, nàng lúc này mới ngoan ngoãn được tu sĩ mang đi.
Nhìn Nhóc đáng thương được tiên nhâm như thế đối đãi, cho dù là quốc chủ Thiết quốc cũng có chút hâm mộ, mặc dù tu vi hắn hơn Tạ Trọng Băng nhưng kế bên nàng là tiền bối tu vi trúc cơ nha, chưa nói bối cảnh sau lưng của nàng.
Một hạt giống tốt xuất hiện, làm cho Tà Lam cùng Tạ Trọng Băng hai người tâm tình vui vẻ, kiêm tra lại tiếp tục.
Chớp mắt một tuần trôi qua.
Một tuần cuối cùng cũng kiểm tra xong tất cả mọi người, Tà Lam cùng Tạ Trọng Băng cũng đến lúc phải trở về tông môn.
Tà Lam ngay lập tức từ trong túi trữ vật triệu hồi ra một chiếc phi chu.
Nhìn trên trời lơ lững một chiếc phi chu to lớn như thế, những người được chọn gia nhập Thái Nhất tông đều hai mắt trợn thật lớn, không hổ là tiên nhân.
Phi chu hạ xuống đất, Tà Lam ra hiệu cho mọi người tiến vào phi chủ, Nhóc đáng thương thì được Tạ Trọng Băng ôm ở trong ngực.
Đi qua nhiều ngày ở chung, Tạ Trọng Băng cùng nhóc đáng thương tình cảm rất là thâm hậu, Nhóc đáng thương bây giờ rất là tính nhiệm Tạ Trọng Băng, cho dù đang ngủ khóe miệng cũng lộ ra ý cười.
Nhìn phi chu dần dần bay lên cao, quốc chủ Thiết quốc trong lòng rất vui mừng, bởi vì con của hắn theo lời tiền bối nói tư chất tu luyện không tệ, trúc cơ có hi vọng.
...
Vì không quá gắp trở về Thái Nhất tông, cho nên Tà Lam cũng không tận lực điều động phi chu, hắn vừa điều khiển phi chu vừa cùng Tạ Trọng Băng chơi trò chơi, Nhóc đáng thương ngủ vẫn chưa tĩnh.
Trở về Thái Nhất tông, cả tông ngay lập tức chấn động, nhìn chiếc phi chu to lớn lơ lững ở trên bầu trời, tất cả cao tầng hai mắt đều có chút trợn tròn, nhìn người đứng trên đầu phi chủ, tông chủ khó có thể tin kinh hô," Lãnh Huyết."
Mọi người ngay lập tức tế ra phi kiếm của mình bay lên bầu trời, các trường lão ánh mắt không ngừng ở trên phi chu nhìn nhìn, bọn họ nhìn không ra cái gì nhưng biết đây là đồ tốt.
"Tông chủ, những người ta mang về đều có tư chất tu luyện, ngươi phân phó người cho bọn hắn chỗ ở."
Sau khi đáp xuống, Tà Lam liền nhìn tông chủ mở miệng nói ra, tông chủ nhìn có khoảng máy trăm người ở trên thuyền nhìn cảnh vật xung quanh thì gật đầu, hắn lúc này ngón tay chỉ phi chu mở miệng hỏi," Lãnh Huyết, đây là.."
"À, chỉ là trong lúc vô tình đạt được mà thôi, nếu tông chủ thích thì cho ngươi."
Tà Lam phất phất tay không để ý nói, phi chu cấp thấp hắn trong không gian có rất nhiều, đưa ra cũng không có việc gì.
"Thật sao."
Nghe Tà Lam vậy mà nói cho mình chiếc phi chu trước mắt, tông chủ kinh ngạc mở miệng hỏi, Tà Lam cũng không có trả lời chỉ là mỉm cười, sau đó mang theo Tạ Trọng Băng đang ôm Nhóc đáng thương ngự kiếm phi hành hướng chỗ ở của hắn bay đi.
Nhìn bóng lưng Tà Lam rời xa, tông chủ trong mắt có chút phức tạp, hắn đương nhiên biết trên người Tà Lam có bí mật, nhưng dù sao cũng là cháu trai mình, cùng với tu vi của hắn có lẽ đã đạt tới trong truyền thuyết Kim đan cảnh giới.