Chương 12: Chương 12: Tố Lãnh Sương

Chương 12: Tố Lãnh Sương

Tà Lam cùng Tạ Trọng Băng đi hồi lâu, lúc này mới nhìn thấy sơn môn của Thái Nhất tông.

Ngoài kia đệ tử canh cửa chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, còn đệ tử canh cửa sơn môn lại là nội môn đệ tử, công việc hết sức nhẹ nhàn, ai cũng muốn có phần công việc như thế.

Cho dù cho chuyện gì xảy ra thì hai tên đệ tử phía ngoài sẽ bắn ra tính hiệu, bọn họ ở trong chỉ cần chạy vào thông báo một tiếng là xong, công việc không có gì nguy hiểm lại thù lao mỗi tháng cũng không hề ít.

Mà hI tên đệ tử nội môn đệ tử canh cửa sau khi nhìn thấy Tà Lam đi đến thì trên khuôn mặt tràn ngập ý cười mở miệng nói rằng," Đại sư huynh, ngài lần này cùng đại tẩu ra ngoài có..."

Mặc dù không nói hết nhưng ý tứ biểu đạt rất là rõ ràng, Tà Lam trong trí nhớ của Tố Lãnh Huyết cũng nhìn thấy hai tên này, hai tên này cũn cùng Tố Lãnh Huyết đều cùng một đức hạnh.

"Hai ngươi các ngươi đừng có nói bậy, ta cũng không giữ được các ngươi."

Tà Lam trừng mắt hai tên đệ tử nội môn một mắt, sau đó nhìn một bên sắc mặt băng lãnh Tạ Trọng Băng.

Hai tên đệ tử nội môn thân thể lắc một cái, nhưng Tạ Trọng Băng cũng không để ý bọn họ, lúc này mới làm bọn họ thở phào một hơi.

Nhìn bóng lưng cửa Tà Lam cùng Tạ Trọng Băng biến mấy trong sơn môn, hai tên nội môn đệ tử có chút không chắc chắn mở miệng hỏi,"Ta nhìn bọn họ đi có chút gần, không lẽ đại sư huynh đã cùng Băng tiên tử ở cùng một chỗ."

"Nhìn Bằng tiên tử không có phản bác, không lẽ..."

Hai tên này vẫn còn ngồi xuống xì xào bàn tán, nhìn rất là hoang man.

Đi trên đường đều gặp không ít đệ tử đi ngang qua, gặp hai người đều cúi người hành lễ.

Ở Thái Nhất tông, Tố Lãnh Huyết danh tiếng mặt ngoài rất là tốt, hình tượng của hắn là một tên đại sư huynh đối sử với mọi người ôn hòa, chỉ khi ở trước mặt Tạ Trọng Băng thì trở thành một tên theo đuổi, không để ý những người xung quanh.

Chính vì như thế các nữ đệ tử còn lại rất là hâm mộ Tạ Trọng Băng, trong bóng tối đều đối với Tố Lãnh Huyết vị này đại sư huynh dân lên ái mộ chi tình.

Có không ít nữ nhân nội môn đệ tử nhan trị rất không tệ hướng Tố Lãnh Huyết thổ lộ nhưng đều bị hắn cự tuyệt còn buông ra hào ngôn," Đời này Tạ Trọng Băng ta không cưới."

Cho nên cũng vì thế mà vô số nữ đệ tử trong lòng rất là hối tiếc.

Còn ở sau lưng, hắn dùng quyền lực trong tay của mình, lừa gạt hàm hại không ít nữ đệ tử, mà những đệ tử này kết cục đều bị tông môn nhốt vào ngục giam, cho nên Tố Lãnh Huyết mới sinh ra yêu thích ở ngục giam cùng các nữ đệ tử chơi đùa.

Mà những đệ tử hắn nhắm tới đều là người có đạo lữ hoặc là hơi lơn tuổi một chút, đủ để biết Tố Lãnh Huyết chơi có bao nhiêu biến thái.

Tu sĩ cho dù 50 hay 60 tuổi, dung mạo cũng chỉ dừng lại 40 tuổi mà thôi, Tà Lam lúc này mới biết Tố Lãnh Huyết vì sao yêu thích các nàng.

Không bao lâu, hai người lúc này mới đi tới một cái sơn cốc, nơi đây chính là chỗ ở cũng là bế quan chi địa của mụ mụ Tà Lam bây giờ Tố Lãnh Sương.

Khung cảnh xung quanh hết sức thoải mái, phải nói là hoàn cảnh hoàn toàn tự nhiên sinh ra, Tà Lam có thể cảm nhận được ở đây nòng độ linh khí khá nhiều, ở chỗ này tu luyện được ít công to.

Nơi đâu chỉ có một mình Tố Lãnh Sương ở lại, không có thị nữ hay người nào ở phía ngoài.

Tà Lam cùng Tạ Trọng Băng rất là quen thuộc đi vào bên trong sơn động, Tạ Trọng Băng mặt ngoài nhìn rất là tự nhiên nhưng trong lòng thì có chút lo sợ, sợ nam nhân của mình sẽ bị sư phụ một mắt cho nhìn thấu, tới lúc đó nàng sẽ dùng cái mạng này của mình để cầu một chút hi vọng.

Nhưng Tạ Trọng Băng hoàn toàn là nghĩ nhiều, hai người sao khi đi vào bên trong, có lẽ Tố Lãnh Sương đã biết hai người sẽ tới đã mở mắt ra ngồi ở trên bồ đoàn yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sơn động.

Nhìn thấy hai người tay trong tay đi tới trước mặt mình, Tố Lãnh Sương trên khuôn mặt băng sương lộ ra ý cười nhìn xem hai người.

Tà Lam sau khi chứng kiến Tố Lãnh Sương về sau, cả người đều ngu ngơ, Đẹp, Quá Đẹp, hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như thế.

"Đinh: Tố Lãnh Sương

Tuổi 89

Nhan trị 97( max trị số 100)

Chiều cao 1m80

Tu vi Trúc cơ Cảnh tầng 7

Hảo cảm 80

Nhìn thông tin của Tố Lãnh Sương, hắn để ý độ hảo cảm cột, trong lòng liền có suy đoán," có lẽ 80 độ hảo cảm này là đối với nhi tử của nàng Tố Lãnh Huyết, cho nên sau khi nhìn thấy mình trong trạng thái của Tố Lãnh Huyết cho nên độ hảo cảm của nàng đối với mình cũng là 80."

Chặc chặc, nếu biết mình là người giết chết nhi tử của nàng, không biết Tố Lãnh Sương có thể hay không âm độ hảo cảm.

Nghĩ thì nghĩ như thế hắn cũng sẽ không để cho mọi chuyện như thế xảy ra, mặt dù nữ nhân trước mắt rất là xinh đẹp, nhưng nàng chú định sẽ là kẻ thù của hắn, không chết không thôi, hắn cũng không muốn mình vẫn để khuôn mặt của Tố Lãnh Huyết sinh sống lâu dài.

"Huyết nhi, Băng nhi, hai ngươi các ngươi không ngờ chỉ một lần ra ngoài mà đã có đột phá."

Tố Lãnh Sương liết mắt liền nhìn ra tu vi của hai người, nàng trong lòng không khỏi vui mừng mở miệng nói, phải biết, Thái Nhất tông Trúc cơ Cảnh đã là chiến lực cao nhất, số lượng không quá 10 tên, bây giờ con của nàng cũng đã là một tên Trúc cơ Cảnh tu sĩ, địa vị của hai mẹ con các nàng trong tông môn tăng cao lên một bật.

"Chỉ là tình cơ có chỗ đốn ngộ cho nên mới đột phá."

Tà Lam liền dùng tư thái cung kinh hướng mụ mụ bây giờ của mình nở nụ cười, ánh mắt không che giấu chút nào nhìn khuôn mặt đẹp của nàng.

"Gặp qua sư phụ."

Tố Lãnh Sương cười híp mắt đứng dậy đi tới trước người Tạ Trọng Băng, nàng bàn tay ôn nhu sờ lên đầu Tạ Trọng Băng mỉm cười nói," Bây giờ ngươi cùng Huyết nhi cũng đã cùng một chỗ, cho nên cũng không cần cùng ta khách khí như thế."

Mặc dù trong lòng rất xin lỗi sự phụ, nhưng Tạ Trọng Băng chỉ có thể dùng thời gian sau này bồi tiếp nàng.

Hai nữ cùng nhau một hồi lâu trò chuyện, Tạ Trọng Băng vì có chuẩn bị cho nên rất dễ dàng thay Tà Lam thành Tố Lãnh Huyết cùng nàng giản thuật lại tiến triển của mình lần này.

Tố Lãnh Sương càng nghe Tạ Trọng Băng kể lại, khuôn mặt thành thục của nàng cũng không nhịn được dân lên một tỉa đỏ ửng, nàng không ngờ ở phương diện kia, con của mình vậy mà lợi hại như thế, chẳng trách nó cùng những tên nữ tù phàm trong ngục giam chơi đùa.

Nàng cũng biết nam nhân nếu ở phương diện đó quá mạnh mẽ mà không có chỗ phát tiếc, sẽ làm cho thân thể sinh ra tổn hại, nàng làm mụ mụ vậy mà không biết gì về con của mình.

Tà Lam thì ở phía sau lúc này nhìn xung quanh đánh giá, sơn động rất là đơn giản, chỉ có một cái bàn cùng một cái bồ đoàn, nhìn rất là không thú vị.

Hắn ánh mắt lúc này mới nhìn về phía hai nữ đang trò chuyện, ánh mắt của hắn không ngừng ở sau lưng Tố Lãnh Sương đánh giá.

Tố Lãnh Sương trên người mặt một bộ váy dài màu xanh, nàng bàn chân không có mang giầy mà là đi chân trần, để lộ ra bàn chân trắng trẻo xinh xắn.

Tố Lãnh Sương lúc này giống như phát hiện ra ánh mắt của hắn, liền quay đâu nhìn lại, trên khuôn mặt đã khôi phục bình thường, Huyết nhi, đứa Băng nhi trở về rồi trở lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Tà Lam lúc này nhẹ gật đầu, Tạ Trọng Băng hơi hành lễ rồi quay người rời đi, Tà Lam cũng mỉm cười nhìn mụ mụ bây giờ của mình rồi đi theo.

Đợi hai người rời đi, Tố Lãnh Sương mỉm cười ngọt ngào mở miệng nói," quả không hổ là con của hắn, nụ cười đều ấm áp như vậy."