Chương 11: Đến Thái Nhất tông
Tà Lam nhìn cũng trong lòng khen ngợi một câu, hắn biết nàng đang tức giận vì cả đêm không có cùng nàng cùng một chỗ, cho nên hắn lúc này tỏ ra rất là nhu thuận, hắn hai tay ôm trước ngực đứng ở một bên, giống như khi còn đi học bị cô giáo phạt đứng.
Tạ Trọng Băng cho hắn một cái liết mắt, nàng âm thành nhàn nhạt hỏi," biết lỗi của mình sao."
"Biết."
Tà Lam thành thành thật thật thừa nhân, vì tối ngày hôm qua hắn không có bồi tiếp nàng, cho nên nàng mới như thế tức giận.
Tạ Trọng Băng lười biếng giơ một chân ra nhìn hắn mở miệng nói rằng," Ta chân có chút đau nhứt."
Nghe nàng nói là biết nói nhảm, nhưng Tà Lam lại nhiệt tình ngồi xuống nâng niu chân của nàng mở miệng nói rằng," Băng Băng, ta có một tay xoa bóp rất là tạo nghệ, để ta giúp ngươi thư giản."
Nói xong, hắn bàn tay liền đặt lên chân trắng nõn của nàng, hai tay của hắn nhẹ phát lực, bắt đầu vì nàng nhẹ nhàn xoa bóp.
Tạ Trọng Băng vẻ mặt hưởng thụ híp híp mắt, Tà Lam nói không sai, chính sát hắn xoa bóp chính sát không tệ, vì hắn thường xuyên giúp các hàng xóm a di thuê xoa bóp tại nhà, cho nên tay nghề từng chút tăng lên.
Không thể không nói, chân của Tạ Trọng Băng mặc dù không tính là dài, nhưng vì là từ sĩ, bắp chân cùng là làn da quả thật không có chỗ chê.
Tà Lam càng xoá bóp càng biến chất, không bao lâu, Tạ Trọng Băng hô hấp dồn dập, nàng khuôn mặt trở nên ửng đỏ nhìn xuống bên dưới Tà Lam chơi chân của mình.
Nàng khẽ cắn răng không cho mình kêu ra tiếng, lúc này Tà Lam khuôn mặt cười xấu xa nhìn nàng mở miệng nói rằng," Băng Băng, ta vì hành vì của mình chuộc lỗi, ngươi có hài lòng hay không."
"Đại phôi đãng, đừng nghĩ như thế là hồ lọng quá, chuyện của Hoa Nguyệt đừng tưởng giấu được ta."
Tạ Trọng Băng hung hung trừng mắt nhìn hắn một cái, Tà Lam không ngờ mọi chuyện vậy mà lại tiếc lộ nhanh như thế, biết giấu đã giấu không được, hắn lập tức thừa nhận.
"Băng Băng, tha thứ ta có được hay không."
Tà Lam liền lấy ra đại chiêu--làm nũng.
Tạ Trọng Băng nhìn hắn bộ dáng như thế, cho dù trong lòng lại tức giận cũng không thể phát tác.
"Tà Lam tay ngươi đừng làm loạn."
Tạ Trọng Băng đột nhiên bị hắn đột kích liền kinh hô ra tiếng, nhưng Tà Lam lại cười hì hì không có để ý.
Tiếng kinh hô của nàng cũng làm thân thể của nàng ngửa ra sau, cái khăn tắm cũng không lại ở đúng vị trí, mà là tuộc xuống một nữa.
Như thế che chế lấp lấp càng làm cho Tà Lam hưng phấn hơn, hắn cả người liền đè lên thân thể của Tạ Trọng Băng, hắn nhắm ngay cái miệng nhỏ của nàng hôn xuống.
Tạ Trọng Băng trừng to hai mắt, không bao lâu, nàng cũng bị hắn kỹ thuật hôn làm cho đầu óc trống không, hai mắt mê ly khép hờ đấm chìm vào ngọt ngào hương vị.
Cũng không lâu lắm, 10 phút sau hắn mới buông cái miệng nhỏ của nàng ra, Tạ Trọng Băng bị hôn làm cho cả khuôn mặt ửng đỏ, nàng hai mắt hơi nước lưu lại nhìn làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
"Ngươi cái bại hoại, khi dễ ta là giỏi thôi."
Tạ Trọng Băng bổ nhào lên người Tà Lam, hàm răng liền hướng bả vai hắn cắn xuống.
Tà Làm sợ hết hồn, nhưng vì không làm tổn thương nàng, hắn chỉ có thể ôm lấy sau lưng nàng nhẫn nhịn chống lấy.
Tạ Trọng Băng sau khi cắn xong liền cảm thấy hối hận, nàng liền hoảng hốt rời ra nhìn hắn nức nở mở miệng nói rằng," Tà Lam, ngươi có sau không, để ta xem vét thương."
Nói nàng liền xuống động thủ nhìn xem vét cắn trên bả vai hắn, trên áo của hắn còn lưu lại vét máu, nhìn là biết là nàng làm ra.
"Không sao, chỉ cần Băng Băng cảm thấy dễ chịu, cắn ta thêm bao nhiêu lần cũng được."
Không chờ nàng hành động, hắn liền kéo lại nàng ôn như nhìn nàng thâm tình nói.
"Tà Lam..."
Tạ Trọng Băng ngay lập tức cảm động không thôi, nàng khăn tắm trên thân cũng không lại để ý, nàng đứng người lên liền vội chạy tới đầu giường cầm ra mội túi trữ vật.
"Mau, ăn viên đan dược này vào."
Tà Lam nhìn xem viên đan dược liền biết nó là cái gì, Liệu Thương đan, đan dược dùng để chữa những vét thương không tính trí mạng.
Phải biết ở trái đất tài nguyên thiếu thốn, mặc dù chỉ là cấp thấp nhất Liệu Thương đan nhưng lại dị thường trân quý.
Tạ Trọng Băng có thể lấy ra cho hắn phục dụng đủ để biết nàng đối với hắn ra sao.
Tà Lam cũng không từ trối nàng tâm ý, ngay lập tức liền ngậm viên đan dược vào trong miệng, tính cả đầu ngón tay của nàng luôn.
"Sắc lang, đã như thế còn không thành thật."
Tạ Trọng Băng nhìn hắn như thế thì không nhịn được oán trách một câu, nhưng lần này giọng nói rất là ôn như, nàng cũng không phản kháng mà để hắn tùy tiện.
"Đinh: Tạ Trọng Băng
Tuổi 20
Nhan trị 96( max trị số 100)
Chiều cao 1m72
Tu vi Luyện khí cảnh tầng 6
Hảo cảm 90
Nhìn vào bản thông tin của Tạ Trọng Băng, hắn không ngờ mấy ngày ngắn ngủi không xem thông tin của nàng, Tạ Trọng Băng vậy mà đột phá một tiểu cảnh giới, đã là Luyện khí Cảnh tầng 6.
Hai người lúc này mới ôm nhau bắt đầu bàn bạc kỹ lưỡng, hắn tu vì Trúc cơ Cảnh tầng 1 là không giấu được, bởi vì mụ mụ của Tố Lãnh Huyết Tố Lãnh Sương là Trúc cơ Cảnh tầng 7, liết mắt là có thể nhìn ra sâu cạn của hắn.
Cho nên hắn phải biện ra một lý do nghe hợp lý để hồ lọng quá.
Còn Tạ Trọng Băng nhắc nhở hắn những chuyện mà hắn không có từ trong trí nhớ của Tố Lãnh Huyết đọc được, nếu tính thần lực của hắn có thể có như bây giờ, có lẽ hắn có thể miễn cưỡng đọc hết.
"Đều là mình sơ xuất, nếu biết trước dùng sưu hồn thuật hao tổn như thế tình thần lực, thì lúc đó cũng không cần tiếc khiệm điểm Mị Lực."
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã chậm, hắn cũng chỉ có thể nghe Tạ Trọng Băng giảng thuật.
Hai người cứ như thế ôm nhau trò chuyện, một thân thể nằm như thế ở trong người, một năm nhân bình thường làm sao có thể chịu được, hai tay hắn liền hoạt động, không bao lâu, nơi đây tấu lên chương nhạc.
Nơi đây tĩnh lược 3000 chữ.
Tà Lam cũng không có giầy vò Tạ Trọng Băng quá lâu, hắn giúp nàng mặc vào một bộ tuyết y màu trắng về sau, nàng lúc này mới mỉm cười nhìn hắn.
Không bao lâu, hai người cũng tới Thái Nhất tông, Tà Lam lúc này cũng nhìn thấy nguy nga của hòn đảo.
Hắn lúc này khuôn mặt cùng cách ăn mặc cũng thay đổi thành của Tố Lãnh Huyết.
Hai người tử trên chiếc truyền bước xuống bờ, mà ở cách đó không xa đang đứng hai tên đệ tử, nhìn thấy Tà Lam cùng Tạ Trọng Băng đi tới liền cúi người hành lễ mở miệng nói," Gặp qua đại sư huynh, Băng tiên tử."
Tà Lam học theo cách cư sử của Cố Lãnh Huyết liền cũng không để ý đến hai người, hắn quay đầu nhìn một bên Tạ Trọng Băng mở miệng hỏi," Trọng Băng, ngươi là đến gặp sư phụ hay trở về động phủ nghĩ ngơi."
"Trước hết đến vấn an sư phụ rồi nghĩ ngơi cũng không muộn."
Tạ Trọng Băng thay đổi tư thái, lúc này nàng lành lùng trả lời, nhưng bàn tay vẫn bị hắn nắm trong tay làm cho hai tên đệ tử nhìn thấy.
Đợi cho hai người đi xa, hai tên đệ tử mới thấp giọng trò chuyện," Thật không ngờ hai người bọn họ không giống như tin đồn, nhìn bọn họ thật ân ái."
"Ừm, phải tận mắt chứng kiến mới có thể tin."
Mà ở cách đó không xa, một người không biết khi nào đứng ở nơi đó nghe được hai người đệ tử nói chuyện, hắn khẽ nhíu mày rồi quay đầu rời đi.