Nhưng giây phút Lạc Nam,đến gần Diệp Vô Hối thì hắn không thèm liếc một cái.Hắn nâng lên tay phải,khoảng khắc Lạc Nam tới gần thì hai tay Diệp Vô Hối bấm đốt làm pháp quyết.Ấn quyết xuất hiện,động tác tay của Diệp Vô Hối biến đổi thời gian ngắn ngủi liên tục biến hóa chín lần.
''Tay trái ta nắm thiên...''Diệp Vô Hối bình tĩnh nói,ấn quyết biến hóa chín lần,thốt ra từng chữ đổi lấy ấn ký,chín chữ nói xong thì đẩy ra ngoài.
Cái đẩy này trời đêm đột nhiên xuất hiện hai điểm đỏ. Nếu nhìn kỹ thì hai điểm đỏ này chính là ngôi sao.Khoảng khắc hai ngôi sao biến đỏ,thiên uy giáng xuống rơi vào người Lạc Nam vọt hướng Diệp Vô Hối. Thân thể Lạc Nam chấn động,bỗng biến sắc mặt. Hắn hoảng sợ phát hiện thân thể mình đông cứng không thể di chuyển chút nào.
''Tay phải ta đập địa..''Diệp Vô Hối bình tĩnh đi hướng Tuế Nguyệt mặt tái nhợt,thốt lời thì tay phải biến đổi 9 lần ấn quyết,đẩy xuống mặt đất.
Đất rung chuyển,mặt đất như hòa tan,xuất hiện tầng gợn sóng. Ngay sau đó từng đợt gợn sóng xuất hiện ánh sáng lóe mắt chiếu lên,Mặt đất bị Diệp Vô Hối đẩy xuống đã biến mất. Thay thế là mặt đất sáng như ban ngày!
Mặt đất,biến thành trời! Mọi người đứng trên đất như là đứng trên bầu trời, Loại biến đổi kỳ lạ này khiến cho toàn bộ Lạc Gia đều là hoảng sợ kinh kêu. Nhưng toàn bộ tiếng kêu chưa kịp dứt thì lập tức mọi người phát hiện cơ thể đông cứng,không thể nhúc nhích.
Bao gồm cả Tuế Nguyệt.
Trong đêm tối con ngươi Lạc Nam co rút,hít thở dồn dập,biểu tình khó tin.
Dù hắn đã đóan được ý đối phương cường đại nhưng không ngờ lại mạnh đến mức khó tin. Đây không phải là thuật pháp thần thông gì, đây là cảm giác thần thức thực chất hóa!
''Lấy thần thức hóa thành thần thức, phong ấn tất cả trong đêm tối,giam cầm tất cả sinh linh trong ban ngày..Người này...người này rốt cuộc có tu vi gì!!! Lạc Nam vẻ mặt trắng bệch lộ ra hoảng sợ.
Diệp Vô Hối toàn thân hoàng kim y phấp phới,mái tóc vàng chói lóe,khuôn mặt tái nhợt,thoạt trông có sức hút đặc biệt. Hắn từng bước một tiến đến Tuế Nguyệt, trước ánh mắt kinh hoàng hoảng sợ của mấy vạn người.
Khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi trời đất đều thất sắc,vẻ đẹp cao quý không nhiễm khói lửa nhân gian,băng thanh ngọc khiết,cao ngạo như một nữ đế, giờ đây khuôn mặt của nàng không còn chút máu. Nàng nhìn đến Diệp Vô Hối đi tới,nhìn hắn nâng tay bấm pháp quyết phong ấn Phu quân của nàng Lạc Nam,trong gia tộc Lạc Nam tựa như thần linh không gì không thể làm một thân Đấu Đế tu vi như một đế quân giờ đây đến cả một chiêu cũng không thể đỡ nổi người trước mặt.
Tuế Nguyệt nàng cũng thân đấu đế,nhưng cả đời chưa bao giờ thấy qua một người cường đại bậc nào giam cầm vạn sinh linh,phong ấn 2 cái đấu đế cường giả là cái khái niệm kinh khủng nhất nàng biết...!!!!
Bóng dáng Diệp Vô Hối tới gần,nhưng khoảng khắc hắn cách Tuế Nguyệt chưa tới trăm mét,thì hắn bỗng nhíu mày.Hắn nhíu mày vì phía xa chân trời phát ra tiếng gầm. Theo tiếng gầm, ở trên trời cao, một con Tuần Lộc khổng lổ liếc mắt không thể thấy tận cùng. Tuần lộc nhìn đến Diệp Vô Hối như là gặp đại địch,ở trên trời gầm rống.
''Không ngờ,có huyết mạch Tiên Lộc,''Diệp Vô Hối ngẩn đầu nhìn Tuần Lộc khổng lồ,ánh mắt bắn tia sáng.
Hắn từ bỏ đii hướng Tuế Nguyệt,mắt lóe lên,nhoáng người,trong tiếng xé gió chói tai hướng tới Tuần Lộc khổng lồ trên trời.Người hắn phát ra sát khí đậm đặc.Sát khi kinh khủng tới mức toàn bộ Gia Tộc Lạc Gia đều cảm nhận rõ ràng.
''KHÔNG''!!!!!Tuế Nguyệt run lẩy bẩy,mắt ướt nước phát râ thanh âm yếu ớt.
Nàng cảm giác đại khái sát khí trên người Diệp Vô Hối. Nàng không cho rằng phu quân Lạc Nam và Nàng đều bị Diệp Vô Hối phong ấn,tuần lộc có thể chiến thắng. Mắt nàng đầy tuyệt vọng,người run dữ dội. Diệp Vô Hối xuất hiện,quá cường đại khiến nàng chẳng chút nào đoán trước, Thậm chí bị phong ấn,thanh âm yếu ớt thốt ra chỉ mình nàng nghe thấy.
Nàng trơ mắt nhìn Diệp Vô Hối bay lên,tới gần tuần lộc khổng lồ,lòng nàng đang kêu gào nói cho tuần lộc mau chóng rời đi.
Một tiếng gầm thê lương truyền ra từ miệng tuần lộc trên trời. Theo đó là bầu trời đầy sương đỏ. Trong sương đỏ tiếng gầm thét của Tuần Lộc càng là kinh thiên động địa,khiến tim Tuế Nguyệt như là đao nhọn không ngừng đâm xuyên.
Mặt đất toàn bộ tĩnh lặng,bao gồm cả Lạc nam đều là như thế.
Vài khắc sau,sương khói đỏ trên bầu trời tiêu tán. Tuần lộc vẫn bồng bềnh tại đó thân thể thu nhỏ lại,tràn ngập tử khí nhưng không chết hẳn,vẫn còn sự sống.
Diệp Vô Hối đáp xuống,khóe miệng có vệt máu,là máu của Tuần Lộc. Khí thế trên người hắn càng là mạnh hơn trước.
''Nếu ngươi không muốn nó chết,thì ta giữ lại một mạng cho nó''Diệp Vô Hối đi hướng Tuế Nguyệt,đứng trước mặt nàng,tay phải nâng lên chỉ vào ngực nàng,lát sau khuôn mặt hắn nở ra nụ cười.
''Không sai,,âm khí vừa vặn miễn cưỡng tạm được''.Diệp Vô Hối nói,ôm lấy Tuế Nguyệt xoay người định đi. Nhưng chưa được vài bước thì hắn bỗng ngoáy đầu,mắt đỏ rực nhìn vào Lạc Nam cách đó không xa.
''Trong đám người này, không biết tại sao ta vẫn thấy rất phản cảm với ngươi''Diệp Vô Hối tia đỏ trong mắt càng đậm.
Hắn xoay người rời đi,mặt Lạc Nam bỗng đỏ rực,dường như máu toàn thân sôi sục, biểu tình lộ ra thống khổ. Lát sau đầu hắn nổ tung.người thành bốn năm mảnh.Cùng lúc đó từ xác Lạc Nam bay ra khói trắng,một phần chui vào người Diệp Vô Hối,phần còn lại chim vào người một nữ nhân.Thân thể nữ hài run lên,tu vi có dấu hiệu tăng vọt.
Nàng chính là Hi Vũ.
Mắt thấy phu quân Lạc Nam chết,người Tuế Nguyệt run rẩy,mắt không còn tia sáng.