Chương 72: Diệp Vô Hối gặp Lạc Nam

Trên mặt đất,ông lão quỳ đó hộc ra búng máu, mặt trắng bệch, nhìn hướng Diệp Vô Hối khuất xa,lộ ra kinh sợ.Người lão cực kỳ suy yếu, nhưng không để ý yếu ớt giãy dụa đứng lên mau chóng rời khỏi đây.

Sâu trong rừng rậm một dãy núi,hai mãnh thú to lớn dài ngàn mét đang chém giết nhau. Trong đó một mãnh thú như con hổ nhưng mọc hai cánh, gầm lên kinh thiên động địa.

Đấu với nó là một thịt viên bồng bềnh giữa không trung. Thịt viên không ngừng phát ra chất lỏng nhỏ giọt xuống mặt đất phát ra tiếng xèo xèo, Người nó mọc vô số xúc tua, cuối mỗi cái xúc tua là cái mồm to,bên trong cái mồm to là răng nanh sắc nhọt ẩn chứa cực độc.

Chúng nó chém giết nhau đã mấy ngày,nhưng hôm nay là trận đấu sinh tử. Đột nhiên trên bầu trời trên đầu chúng chui ra một Hoang Kim Long gầm rống,vọt hướng hai mãnh thú mà đến phía sau khói vàng lượn lờ. Hai mãnh thú kinh ngạc,ngẩng đầu nhìn lên.Một bóng vàng chui vào sương khói,truyền ra tiếng nổ kịch liệt kèm theo mãnh thú gầm rống giận dữ.

Chốc lát sau sương vàng ngưng kết thành hình con rồng. Diệp Vô Hối đứng trên đầu rồng biến mất trong không gian. Dãy núi thú hổ hấp hối,thú viên thịt buồn nôn thì thành hai nửa toát ra máu đen ăn mòn sỏi đất.

Hình ảnh tương tự xảy ra tại Trung Châu, trong một ngày xảy ra rất nhiều chỗ.Nhưng cường giả ẩn cư Trung Châu ai cũng hoảng sợ đối diện với một kẻ khiến chúng kinh hoàng,cuối cùng đều bị hút đi nhiều tu vi.

Còn đám yêu thú cũng như thế.

Đêm khuya giáng xuống,trong một khe núi đất,có một cô gái cực đẹp đang run rẩy nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Người này mặc đồ vàng chói lóa,mái tóc hoàng kim,ánh mắt đỏ rực lộ rõ lanh lẽo, đó chính là Diệp Vô Hối tóc vàng. Ngón trỏ hắn chỉ vào trán cô gái,nhíu mày đang không biết suy nghĩ cái gì.

''Ngươi..là ai''Cô gái giọng nói thê lương,người run bần bật,mắt ẩn chứa tuyệt vọng.

Xung quanh cô gái,có bảy tám cái xác bộ dạng đều là chết cực kỳ thảm.Cô gái có thể khó quên điều vừa thấy. Cô gái đang tĩnh tu tại đây,thì đột nhiên có người đàn ông tóc vang xuất hiện. Hắn chỉ vung tay lên thì tất cả tùy tùng của cô phát cuồng tự chém giết lẫn nhau.

''Ta là thánh nữ Đan Điện,nếu ngươi dám....ta thì nguyên Đan điện tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi''.Trong mắt cô gái tuyệt vọng càng thêm đậm.

Diệp Vô Hối tóc vàng biểu tình như thường,không thèm để ý cô gái thê lương lời nói,tay phaỉ thì luồn vào trán cô gái,lát sau hắn nhíu mày.

''Đáng tiếc,tuy là thân thể trong sạch,nhưng là nguyên âm không đủ,chắc chắn có liên quan đến công pháp ngươi tu.Ngươi tu hành tại đây,vì vậy mà đất này âm khí đậm''Diệp Vô Hối lắc đầu,ngón trở tay phải rời khỏi trá cô gái,chỉ vào quần áo.

Lập tức quần áo cô gái hòa thành mảnh vụn tan mất. Cô gái mặt đầy nước mắt và hận thú,nhắm chặt mi mắt.

Diệp Vô Hối nhìn cô gái trước mắt từ trên xuống dưới,tựa như không nhìn một thân ,lạnh tựa xem như một vật chất mà thôi.Thật lâu sau hắn lắc .

''Âm khí tổn thương quá nhiều,không phù hợp yêu cầu của ta''.Diệp Vô Hối xoay ,không thèm để ý cô gái này nữa,đinh cất bước đi.

''Ngươi rốt cuộc là ai''Cô gái mạnh mở mắt ra.

''Ta tên Diệp Vô Hối''Diệp Vô Hối nói xong,nhoáng người biến mất.

''Diệp Vô Hối....Vô Hối''.Cô gái nghiến răng nhớ kỹ tên này.

Một ngày này Diệp Vô Hối đi ngang dọc trung châu,hấp thu thiên địa nguyên khí trời đất + với mãnh thú không ngừng biến mạnh.

...

Thượng Cổ tộc Lạc Gia,bây giờ lạc gia không di chuyển nữa nhưng cũng gần đến đích,ở ngoài rìa đất trung châu không ngừng đi. Bầu trời vô số yêu thú bay lượn trên không,duói đất một con mãnh thú yêu hổ đang chậm rãi đi.Đấu Đế Lạc Nam,đang ngồi xếp bằng trên mãnh hổ,vẻ mặt âm trầm không biết đang nghĩ gì.

Tuế Nguyệt ở bên cạnh cũng giữ im lặng,đôi khi liếc hướng Lạc Nam.

Thời gian trôi qua từng chút . Vốn họ sẽ khuya nay đóng trại tại đây nghỉ ngơi. Nhưng trong lòng Lạc Nam cứ có cảm giác nguy hiểm , yêu cầu gia tộc suốt đêm chạy đi , khiến nguyên gia tộc giữ nguyên cảnh giác. Chỉ có như vậy khi nguy hiểm giáng xuống,ở mức lớn nhất duy trì chiến đấu.

Tuế Nguyệt nhìn sắc trời đêm đầy ánh sao, nàng quay qua nhìn gia tộc, các luyện đấu giả còn đỡ người thường và con nít đa phần mỏi mệt.

''Phu quân,có nên cho gia tộc nghỉ ngơi chút không''Tuế Nguyêt mím môi nhẹ giọng hỏi.

Lạc Nam im lặng giây lát,định lên tiếng bỗng biến sắc mặt,đứng bật dậy nhìn chân trời,biểu tình cực kỳ âm trầm.

Tuế Nguyệt ngẩn ra,nhìn ra theo. Cô không thấy trên bầu trời đêm có gì biến đổi,đang do dự thì có vệt ánh sáng lóe qua trời đêm.Ngay sau đó vang lên tiếng gầm kinh thiên,trời đêm theo tiếng gầm quanh quẩn,chấn động đến những mãnh thú run rẩy dữ dội.

Đó là một con hoàng kim long dài vạn mét,con rồng như chui ra từ không gian,xuất hiện xong tiếng gầm truyền khắp bốn phương tám hướng.

Trên đỉnh đầu nó đứng một người thanh niên,toàn thân một bộ hoàng kim bào sắc sỡ,mái tóc đặc biệt màu vàng lấp lóe.Người này chính là Diệp Vô Hối.

Tuế Nguyệt nàng trông thấy Diệp Vô Hối lộ vẻ mặt khó tin.

Cho dù là Lạc Nam cũng thế,hắn nhìn đến Diệp Vô Hối một bộ mặt ngẩn ra. Tự nhiên sẽ nhận biết người trước mắt cực kỳ nguy hiểm khí tức khủng bố. Lạc Nam cũng 8 phần đoán được người mạnh mẽ những ngày gần đây người đạp rồng khắp nơi hấp thu thiên địa chắc chắn là người trước mắt, khiến hắn không rét mà run.

''Ngươi đêm khuya tới đây không biết có việc gì''Mặc kệ người trước mắt như thế nào nguy hiểm,Lạc Nam giờ đây cũng nâng cao cảnh giác. Lạc Nam phóng người lên giữa không trung đứng ngăn trước mặt Diệp Vô Hối.

''Ngươi,Rất mạnh nhưng không phải là đối thủ của ta.''Ánh mắt đỏ rực của Diệp Vô Hối quét ngang qua người Lạc Nam,quét qua Lạc Gia,lướt qua con ngươi hắn bỗng co rút,tập trung ánh mắt vào Tuế Nguyệt.

''Ta đến vì nàng''Diệp Vô Hối ngón tay trỏ chỉ thẳng về phía Tuế Nguyệt.

Bị Diệp Vô Hối chỉ đến,Tuế Nguyệt bỗng biến sắc.Nàng nhíu mày phượng,ánh mắt lạnh lùng.

''Làm càn,đến Lạc Gia ta còn muốn thê tử của ta,ngươi khinh người quá đáng.''Lạc Nam vẻ mặt âm trầm lạnh lùng nói, ánh mắt chơp động đã sẵn sàng đại chiến.

''Ta không hỏi ý kiến của ngươi,mà là muốn nói cho ngươi biết ta sẽ mang nàng đi''.Diệp Vô Hối tóc vang ánh mắt bình tĩnh,khi hắn nói thì lại tiến lên một bước,dường như không để ý Lạc Nam muốn hướng đến chỗ Tuế Nguyệt.

Mắt Lạc Nam lóe lên sát khí. Dù Lạc Nam kiêng dè Diệp Vô Hối mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm,nhưng không thể không ra tay. Hắn nhoáng người lên vọt hướng Diệp Vô Hối. Tay phải nâng lên lực lượng Đấu Khí Đế tràn ra,Trước lực lượng này thân thể Lạc Nam như mờ ảo,hòa thành một với trời đất.Toàn Thân Lạc Nam khảm nạm kinh văn bất hủ một màu vàng chói lóa,lực lượng kinh người từ Lạc Nam phát ra khiến cho đêm đen dường như động lại.