Chương 3: Nhập Cảnh

Một quá trình cơ bản nhất, nhưng hết sức quan trọng, dẫn nhập linh khí trong cơ thể hội tụ về một điểm, nơi linh đan sau này sẽ được hình thành . Còn một điều đặc biệt quan trọng nữa là đánh dấu mốc Nhập Cảnh thành công ,tương ứng với việc có thể bước đi trên con đường tu luyện như bao người, hoặc là chỉ có thể theo con đường luyện thể hay chọn làm người thường !

Nhập Cảnh thất bại, linh khí trong người sẽ rất nhanh thất thoát, không giữ lại được bao nhiêu.

Bách Việt hai mắt nhắm nghiền, cảm giác huyết mạch trong cơ thể mình, bắt đầu dẫn dắt linh khí tụ hội nơi đan điền. Hắn thành công hội tụ ,nhưng cũng chưa dừng lại, hắn muốn linh khí tụ hội nơi tim của mình nữa . Đan điền là nơi linh khí tụ hợp phù hợp nhất mà nhân loại tìm ra, nhưng trái tim cũng chính là thứ quan trọng nhất đối với con người bình thường được tạo hóa nhào nặn.

Linh khí dần dần di chuyển tới tim hắn, Bách Việt cảm thấy ngộp thở, cảm giác như trái tim mình dần trở nên quá sức, nhưng sau một hồi liền cảm thấy bình thường.

Hắn ngồi trên giường ngọc, cắn răng chịu đựng, để trái tim mình thích nghi nhanh nhất với sự thay đổi đang diễn ra chóng vánh này.

Hắn thấy lồng ngực mình đau thắt, trái tim như bị bóp nghẹt, lúc trợn mắt há mồm , cả người tê dại.

Thất bại.

Hắn vẫn không bỏ cuộc.

Bách Việt cắn răng, trước tiên dùng linh khí chủ đạo bồi dưỡng trái tim, sau đó lại đẩy nó tới cực hạn, lại bồi dưỡng, lại đẩy nó tới cực hạn..lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Bách Việt hai mắt mở trừng , đầy sự vui mừng.

- Thành công rồi !

Căn cơ tinh thuần, vạn đạo thông !

Rất đơn giản, thế nhưng ảnh hưởng vô cùng lớn, xem trọng căn cơ , nền móng vững chắc, ắt có thành tựu.

Nhưng Bách Việt Đạo cũng chỉ là một bộ công pháp thuần tu luyện, hắn ngoại trừ thể thuật tấn công, thực không có phương thức tấn công hoàn hảo nào khác.

Hắn vò đầu bứt tai, vỗ đùi cái đét !

Chút nữa thì quên mất, mẹ vợ còn ném cho hắn một cái nhẫn .

Hắn cũng tính là may mắn, nếu không bây giờ cũng chỉ còn lạng tro !

Bách Việt tìm tòi một hồi, thế nhưng để hắn thất vọng rồi, ngoại trừ đan dược, giáp phục,tiền tài thì chẳng có công pháp.

Bách Việt quay lại tìm trong nhẫn của Dương Minh Nguyệt, trước tiên tìm một món vũ khí vừa tay, từ từ nghiên cứu.

Hắn cũng có chút hiểu biết về 6 món vũ khí : Kiếm, đao, thương, cung , côn , súng.

Thực ra thì 5 cái học từ cô bạn gái , cũng chỉ biết sơ sơ, tự tin nhất dành chiến thắng trước cô nàng thì chỉ có súng.Nhưng hiện tại cũng chẳng có súng ah.

Hắn lại nhìn thanh kiếm đen , có phần giống với Katana nhưng ngắn hơn, chỉ chừng 90cm , thân nhỏ như kiếm, lại chỉ có một lưỡi như đao , còn có một cây thương.

Hắn cầm lấy 2 món vũ khí mà xét theo độ thành thục chỉ dưới súng, ít ra cũng không đến nỗi tự làm mình bị thương.

Bách Việt gom hết mọi thứ trong nhà có thể gom rồi mới rời đi.

Băng qua cao nguyên, rừng rậm hay núi cao, hắn đều gặp những con yêu thú, tất nhiên , tiện đường luyện tay, gặp con nào xào nấu con đó !

Cái hắn quan tâm là nó có độc không, có giá trị không và có ăn được không.

Tất nhiên thì đó là những con yêu thú non yếu !

- Hửm...tiếng ngựa ?

Một lối mòn nhỏ mà hắn đi suốt cả tuần trời cũng chưa bắt gặp một người nào, đột nhiên xuất hiện tiếng ngựa hí khiến hắn háo hức chờ mong.

Một bầy ngựa có yên, cương...chính là loại đã được thuần hóa, thế nhưng ngoại trừ một con ở giữa bầy để một đứa bé trên lưng thì không còn ai khác.

Bách Việt nhìn qua, ngựa đã thuần hóa nhất định sẽ là tự biết chạy về, nhiều ngựa nhiều người, hẳn là có đánh nhau.

Hắn muốn cháy nhà hôi của ah !

Cung thủ sẵn trên tay, Bách Việt mỉm cười nham hiểm, linh lực tụ nơi chân, bàn chân nhón lên, cả người phóng vụt lên những cành cây.

Phía xa xa chim bay tán loạn, cũng là nơi diễn ra chiến đấu.

Hắn giữ vị trí đủ xa, đủ tầm quan sát hết thảy, chẳng giám lại gần.

Nhìn đám người kia đánh nhau, đao kiếm sáng loáng, chưởng pháp tóe loe, trong khi hắn chỉ biết đánh đòn cơ bản, làm sao dám làm liều.

- Chậc...xinh đẹp thật...

Bách Việt gật gù, một nữ nhân thân hình khúc nào ra khúc đó, y phục nhuốm máu ,liên tiếp bị đánh lui.

Một bên giống cướp, một bên giống thương nhân...

Tuy áp đảo ,nhưng phe cướp kia thiệt hại đủ nặng nề ah, tử thương rất nhiều. Phe còn lại cũng bị đè ép tới đáng thương, 5 người đấu 50 người, sắp bị dồn vào chỗ chết đến nơi.

Bách Việt theo chiều gió liền thả ra ít bột hương rồi khoanh tay chờ đợi quan sát, dây cung kéo sẵn, mũi tên bằng linh lực xoáy tròn.

Hắn tiếp tục chờ đợi.

5 người liên thủ bị dồn vào giữa, bọn họ không chết bởi vì chính là nữ nhân, hẳn là sẽ tránh giết chết, bọn cướp này cũng thực biết hưởng thụ !

Bách Việt tiếp tục nhẫn lại, phía bên kia đã bị dồn ép vào đường cùng, đương nhiên phản kháng, yếu ớt cũng phải phản kháng.

Đó chính là thứ hắn mong muốn.

Một tên cướp ở vòng ngoài bất lực ngã xuống khiến những kẻ khác cảnh giác, thế nhưng rồi cũng chớp mắt ngã xuống theo, kể cả 5 người kia.

- Đỡ làm sao được !

Bách Việt cười thầm, hắn cẩn trọng, cũng không ngay tức khắc tiến lên, mũi tên trong tay buông ra, trực tiếp bắn vỡ đầu một tên.

Từng kẻ, từng kẻ một, không bỏ sót tên nào, hắn mới dám xuất hiện.

Thu lượm cuối cùng lại chỉ có 1 cái nhẫn trữ vật của tên tướng cướp.

Nhìn 5 người gục ngã, hắn chỉ lắc đầu ngao ngán liền không chút do dự, lấy hết nhẫn trữ vật của bọn họ,kể cả vũ khí cũng không sót một món.

Suy cho cùng, đồ mà hai nàng cho thực sự quá tốt, tuy nhiều nhưng hiện giờ cũng chỉ có hạn, hắn chẳng dám hoang phí.