Chương 97: Biến số

Yoriichi thoát ra khỏi đống đổ nát, tiếp tục lao đến tấn công Seigi.

Seigi nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ nằm ngoài tầm nhận thức của mình, hắn liền áp sát Yoriichi. Cả hai chỉ cách một khoảng cách giữa hai lưỡi kiếm đang giao nhau.

Seigi nhàn nhạt hỏi.

“Chúa quỷ vừa bị tên kia giết, vậy mà tiền bối vẫn để yên như vậy sao?”

Dù Yoriichi đã thành quỷ, nhưng ở một phương diện nào đó hắn vẫn còn tôn trọng người đàn ông này, thế nên mới xưng hô là tiền bối.

Hắn đã nghĩ Yoriichi phải tìm tên Thượng huyền thập nhị kia để báo thù cho Muzan, ai ngờ y vẫn chỉ tầm ngắm về phía bản thân.

Khẳng định phía sau có chuyện gì đó mà hắn không rõ.

Nhưng đáp lại Seigi là những đường kiếm bốc lên ngọn lửa hừng hực chém tới, mỗi một kiếm thức của đối phương tựa như một loại vũ khúc, trông vô cùng lợi hại.

Thế nhưng đối mặt với Seigi, kẻ chiếm ưu thế hơn về tốc độ lại không có quá nhiều uy hiếp.

Giống như một đứa trẻ cầm dao chạy đến tấn công một người trưởng thành vậy, không có một tí đe dọa dù cho nó có cầm vũ khí nguy hiểm đến mấy đi chăng nữa, nhưng đối mặt với nó lại là một kẻ có kinh nghiệm chinh chiến sa trường đầy mình.

Seigi không tự nhận bản thân giàu kinh nghiệm chiến đấu hơn Yoriichi, vì chính hắn tự cảm thấy không thể sánh bằng với y nếu trước đó không có hệ thống hỗ trợ.

Đơn giản là một con lợn cũng có thể thành nhân vật chính nếu có hệ thống trong tay đi.

Vả lại trước sức mạnh tuyệt đối nghiền ép về mọi mặt như Seigi, Yoriichi quả thực không thể gây nổi sóng gió gì đối với hắn.

Thế nhưng Yoriichi hoàn toàn không biểu lộ ra quá nhiều sắc thái, y vẫn cố chấp đánh tới, tung ra lần lượt các thức kiếm, cho đến khi thức mười ba được thi triển.

Seigi có cảm giác như đối phương không phải là đang đắm chìm trong chiến đấu, mà là đem toàn bộ các thức kiếm của hơi thở mặt trời biểu diễn ở trước mắt hắn, tựa như muốn bản thân khắc sâu từng đường kiếm.

Tuy Seigi trong lòng có nghi vấn, nhưng hắn cũng biết sao chép hơi thở của mặt trời sẽ đem lại nhiều chỗ tốt, ngay lập tức ghi nhớ từng thức kiếm ở trong não, sau đó nhờ năng lực thích nghi phân tích ra ưu điểm và nhược điểm.

Năng lực thích nghi trong trạng thái Tam Mạch Chuyển Tử được tăng phúc vô cùng lớn, rất nhanh đã đem toàn bộ thức kiếm của hơi thở mặt trời ghi nhớ.

Đột nhiên Yoriichi tiếp cận Seigi, y nói ra vài lời mà chỉ giữa hai người có thể nghe thấy.

“Ta biết cậu có thể sử dụng được hơi thở của mặt trời,…”

“Vậy nên…”

“Làm ơn hãy giải thoát cho ta…”

“... Và tiêu diệt con quỷ đó!”

Nghe vậy, ánh mắt Seigi bỗng dưng rung động nhè nhẹ, không nghĩ tới y vẫn còn giữ được lý trí.

Ngay khi Yoriichi vừa nói ra những lời này, Thượng huyền thập nhị cảm nhận được điều gì, gã lập tức chú ý đến, lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

“Không nghĩ tới bị ta thao túng hơn năm trăm năm, vậy mà ngươi vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, không khổ là đứa con được vị diện nơi đây coi trọng.”

“Nhưng giá trị của ngươi cũng nên đến đây thôi…”

Dứt lời, gã nhô ra bàn tay, hướng về phía Yoriichi nắm lại.

Một cỗ lực lượng vô hình đem cơ thể Yoriichi kéo mạnh về phía sau, khiến cho Seigi muốn đưa tay ra để giữ y lại nhưng vẫn chậm một bước.

Chỉ thấy vô số mạnh máu cùng với xúc tu màu đen gớm ghiếc bốc mùi quấn quanh thân thể Yoriichi, rất nhanh đã bao bọc y thành một cái kén.

Tiếng nhai nuốt lập tức truyền đến từ đó, vang vảng bên tai Seigi, làm hắn lạnh cả sống lưng.

Seigi không nghĩ Yoriichi cứ thế mà chết.

Mà lấy một kiểu chết tàn nhẫn như vậy ở trước mắt hắn.

Nhưng vào giây phút này, Seigi nhận ra tình huống đang biến chuyển sang một chiều hướng nào đó mà bản thân không nghĩ tới.

Seigi có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn đang dâng trào trên người Genku, nhưng không vì thế mà hắn e ngại.

Nên nhớ toàn bộ thực lực của hắn hiện tại chưa tung ra hết, vả lại thời gian Tam Mạch Chuyển Tử còn kéo dài được mười phút, như vậy đủ dư để xử lý đống tạp nham này.

Nhận thấy Genku vẫn đang hấp thụ Yoriichi, để tránh đánh rắn động cỏ, hắn liền tranh thủ câu thông với Akaza qua nô ấn.

Akaza nhận được mệnh lệnh, do y không còn lựa chọn nào tốt hơn là về phe của Seigi, rất nhanh đáp ứng với một điều kiện.

“Chỉ cần cậu có thể đảm bảo an toàn cho nàng ấy và rời khỏi đây, ta nguyện làm trâu làm bò cho cậu cả đời…”

“Ngươi không có quyền đưa ra điều kiện cho ta, nhớ lấy hiện tại người ngươi đang cầu sự giúp đỡ là ai, đừng nghĩ ta hết cách mới cần ngươi giúp, chỉ là trong người ngươi đang khắc xuống dấu ấn của ta nên mới được ta xem trọng, nếu không sống chết của ngươi ta cần quản chắc?”

Seigi nhàn nhạt truyền âm.

Đúng thật là hắn không quan tâm sống chết của Akaza, nhưng Makomo thì lại khác.

Thay vì nói là cứu Makomo, hắn lại nhường cho Akaza đến một hướng suy nghĩ khác.

Đó là bản thân y còn có ích với hắn, nếu y không chấp thuận nghe theo, Seigi tùy tiện bỏ rơi cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

Akaza biết mình không còn sự lựa chọn, mà Genku sắp tiêu hóa xong Yoriichi, khi đó muốn cứu Kozuki rời khỏi đây là điều không thể, y nắm chắc quyết định.

“Nếu đúng như lời cậu nói, ta đồng ý!”

Nói xong, Akaza phóng về phía hai căn phòng mà Kozuki và Makomo đang ở bên trong.

Thế nhưng Genku cũng không để ý, chỉ thấy gã chăm chú nhìn Seigi, ánh mắt lộ ra vẻ dò xét.

“Ngươi không tính động thủ ư?”

“Lấy thực lực kinh người như vậy, ngươi còn e ngại điều gì chứ?”

Lúc này, cái kén trên tay Genku đã nhỏ dần, cuối cùng là xẹp xuống sau đó bị gã thu hồi vào trong cơ thể.

Đối với câu hỏi của gã, Seigi gật đầu trả lời.

“Đúng thật là có e ngại…”

“Nhưng là ngại khi phải giết chết một kẻ vô danh tiểu tốt không gây một chút ấn tượng nào như ngươi đấy.”

Nghe được khẩu khí của Seigi, Genku cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng cảm thấy khẩu khí như vậy rất phù hợp với thực lực của Seigi.

Nhưng rất tiếc.

Những kẻ mồm miệng to như vậy thường chết rất sớm, đại loại như Muzan chẳng hạn.

“Điều gì khiến ngươi có tự tin giết ta?”

“Chẳng lẽ vì ngươi là biến số trong thế giới này, thế nên mới tự tin nắm chắc mình là kẻ chiến thắng cuối cùng?”

Genku híp mắt, lộ ra nụ cười chế giễu.

- Biến số?

Seigi lập tức để ý đến hai từ mà đối phương vừa nói, trong lòng sinh ra một loại nghi ngờ.

Nếu nói hắn là biến số tại thế giới Kimetsu No Yaiba, điều đó không hẳn là sai.

Thế nhưng điều gì khiến kẻ này chắc chắn như vậy?

Không lẽ gã là người chơi, hoặc có thể là người chuyển sinh như hắn.

Nếu không có kiến thức về thế giới này trước khi chuyển sinh đến, e rằng Seigi sẽ không nhận ra điểm đáng ngờ trong lời nói của Genku.

“Ý của ngươi là…”

Đôi mắt Seigi lộ ra vẻ sâu xa.

Thời gian đã trôi qua một phút, Tam Mạch Chuyển Tử còn kéo dài đến chín phút, vì thế mà hắn không vội vàng động thủ, muốn thăm dò kẻ địch một phen.

Seigi cũng đã nghi ngờ từ trước, kẻ này chính là Boss chính trong nhiệm vụ mà hắn bắt buộc phải tiêu diệt.

Cái gọi là biết người biết mình, trăm trận trăm thắng là như vậy.

Nếu để ngươi chiến đấu với một kẻ mà bản thân không rõ là ai, cơ hội chiến thắng là rất thấp.

“Nếu ta nói, Muzan không phải là con quỷ đầu tiên được sinh ra, mà đó là ta thì ngươi có suy nghĩ như thế nào?”

“Mà ngươi không ngờ lại chính biến số không trong thế giới này, không ngờ đến tận bây giờ mới lộ diện.”

“Ta đã sống gần hai nghìn năm chỉ để chờ đợi ngươi, chỉ khi kết thúc nhiệm vụ mà người đó ban xuống, ta mới chính thức được trở về nơi đó.”

"Vậy nên hôm nay, ngươi đừng hòng thoát khỏi cái chết."

Genku thu lại nụ cười, trên thân chợt tỏa ra sát khí vô biên, tựa như có hàng nghìn linh hồn đang bị trói buộc trong cơ thể gã.