Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, toàn bộ cốt vĩ của Muzan đều bị chém đứt. Không có bất kỳ cơ hội nào để phản công, gã lại bị Seigi đạp bay về phía căn nhà gần đó.
Rầm!
Căn nhà dưới cự lực đánh tới không ngoài ý muốn bị sụp đổ.
- Chết tiệt!!!
Nhanh chóng chống lên cơ thể đầy rẫy vết thương đứng dậy khỏi đống gỗ nát vụn, Muzan giấu không được vẻ căng thẳng khi nhìn về phía thân ảnh đang bước đến, thầm mắng một câu.
Hơn một nghìn năm qua, đây là lần thứ hai gã bị treo lên đánh đến mức tàn tạ như thế này.
Thậm chí gã đã xử xuất ra toàn bộ thực lực của chính mình, nhưng vẫn như cũ bị áp đảo!
Nếu để cho đám thuộc hạ dưới trướng biết.
Quả thực là mất mặt vô cùng!
Nên nhớ, với toàn bộ vốn liếng của Muzan có hiện tại đã đủ là mối đe doạ đến kiếm sĩ sở hữu hơi thở khởi nguyên như Yoriichi hơn năm trăm năm về trước.
Tuy không thể giết được y, nhưng gã có tự tin đánh trả trong một khoảng thời gian dài.
Còn hiện tại đâu?
Gã hoàn toàn làm bao cát cho một thằng nhóc đánh đến mức không có sức đáp trả!
"Tại sao hết một cái Yoriichi thì lại đến ngươi chứ?!"
Muzan nghiến răng nghiến lợi, đồng thời trong lòng gã cũng vô cùng hối hận khi không cướp đoạt luôn Bỉ Ngạn Xanh từ lúc đầu.
Chỉ cần có cơ hội này thì ánh nắng mặt trời sẽ không còn là uy hiếp đối với gã, đến khi đó tiêu diệt một cái tổ chức Sát Quỷ Đoàn chẳng phải là chuyện dễ?
Hiện tại đã muộn...
Cái muộn này không phải là mạng của Muzan không thể vãn hồi, mà là tiến độ trong kế hoạch tìm Bỉ Ngạn Xanh của gã.
Nếu gã muốn sống rời khỏi đây thì ai có thể ngăn cản?
Kiếm sĩ trẻ tuổi trước mắt ư?
Hừ! Hắn chưa có cái bản lĩnh kia đi.
Ngay tại tâm tình của Muzan đang chìm xuống dưới đáy, chợt gã nhận ra một thứ quen thuộc nằm dưới gốc cây cách đó không xa.
Nó là một đoá hoa màu xanh lam ngọc, có vẻ ngoài vô cùng mỹ lệ, nhưng số lượng không chỉ là một mà là bốn năm đoá như vậy mọc lên ở bên cạnh.
- Bỉ Ngạn Hoa?!!!
Muzan có chút sững sờ, trong đôi mắt loé qua vẻ khó có thể tin.
Gã không nghĩ ngoài một bông Bỉ Ngạn Xanh mà con bé kia cầm ra còn có một cái khác, đã vậy số lượng còn không ít!
Đúng là chuyện vui ngoài ý muốn!
Bắt gặp ánh mắt của Muzan có chút không đúng, Seigi mới hướng về phía bên phải nhìn theo, đồng tử miêu nhãn chợt co lại.
Hắn đồng dạng nhìn thấy năm đoá Bỉ Ngạn Xanh mọc lên sờ sờ dưới gốc cây gần ngay vị trí của căn nhà.
Trong nháy mắt, Muzan như nhìn thấy bảo bối mà thân thể vụt một cái đã biến mất ngay tại chỗ.
Gã lấy một tốc độ cực nhanh lao về phía Bỉ Ngạn Xanh.
Seigi Thấy vậy, sắc mặt khẽ biến.
Chờ hắn chém ra một đạo kiếm khí để ngăn Muzan lấy được đồ vật kia thì đã chậm một nhịp. Gã đưa tay, một nắm túm tận năm đoá Bỉ Ngạn Xanh giật lấy.
Hiện tại vật cần lấy đã nằm trong tay, Muzan không còn mục đích gì để lưu lại ở nơi này.
Có chăng là ngại sống lâu?
"Ta đem gương mặt của ngươi nhớ kỹ! Chờ ta gặp lại lần nữa... Hừ, lúc đó ta sẽ cho ngươi trải nghiệm mùi vị sống không bằng... ng-ngươi?!"
Muzan đang có ý định vứt lại một câu ngoan thoại sau đó xoay người rời đi như bao nhân vật phản diện khác thường làm, nhưng không để cho gã nói hết câu.
Seigi đã xách kiếm chém tới.
Từng đạo kiếm mang bẻ cong không khí hiển hiện, toàn bộ nhằm về phía gã bay đến.
- Con mẹ nó quá quyết đoán một điểm đi?!
Thấy hắn không theo sáo lộ mà ra bài, sắc mặt của Muzan tái nhợt, thầm chửi thề một câu.
Bị ép đến mức này, Muzan biết mình muốn rời khỏi đây là điều không thể nào, ai đoán được Seigi còn có chiêu bài gì ẩn giấu chưa có để lộ ra, vì thế mà gã không muốn tiếp tục dây dưa với hắn thêm một giây.
Tại thời điểm này, ở Vô Hạn Thành cách nơi đây rất xa, xuyên qua vô số các kiến trúc hỗn loạn, chỉ thấy có một hình bóng của thiếu nữ in đậm qua căn phòng treo lơ lửng giữa không trung.
Lúc này ả đột nhiên hơi cử động.
Một tiếng đàn gảy vang lên.
Âm hưởng du dương vừa cất, một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện tại trung tâm.
Toàn bộ cơ thể của thân ảnh này nhiều vết thương nghiêm trọng đến rùng người, có thể nói là chật vật đến mức thê thảm.
"Ngài... bị thương!?"
Lần đầu tiên Nakime thấy Muzan trong tình trạng như vậy, ả giấu không được vẻ thất thố sau lớp tóc dài che nửa khuôn mặt.
Muzan nhìn những vết rách trên da thịt đang lấy một tốc độ chậm chạp tái tạo lại, sắc mặt liền trở nên âm lãnh.
"Hắn là cái thứ quái quỷ gì vậy..."
Muzan gằn lên từng chữ trong yết hầu, từng đường gân xanh nổi rõ trên nét mặt, gã khó có thể lấy lại được bình tĩnh sau lần chạm trán vừa rồi.
Thấy sắc mặt gã không được tốt, Nakime sợ chọc giận Chúa quỷ nên đành im lặng.
Vì đây là lần đầu tiên Nakime thấy Muzan giận dữ như vậy.
Ả không biết nguyên nhân, nhưng cũng không nguyện ý biết.
Mà sự nóng giận của Chúa quỷ có khi vô cớ trút lên những kẻ mà gã nóng mắt, ngoại lệ chỉ có Thượng Huyền Nhất và Thượng Huyền Nhị.
Muzan nhìn trong tay năm đoá Bỉ Ngạn Xanh, trong ánh mắt loé qua vài tia hàn mang.
"Khi ta trở lại cũng là thời điểm mà toàn bộ Sát Quỷ Đoàn phải diệt vọng, mà ngươi..."
Trong trí nhớ Muzan đã hằn sâu hình bóng mặc hắc y viền đỏ kia.
Kẻ này trước đó bị gã đánh trúng một đòn liền rơi vào tình trạng hấp hối, kỳ quái thay lại trở nên mạnh mẽ đến mức có thể uy hiếp đến gã trong trạng thái kia!
May mắn là dưới trướng Muzan có một Thượng huyền sở hữu năng lực dịch chuyển nên gã mới có thể chạy thoát khỏi tên kia, nếu không có thì nghĩ sống cũng đừng nghĩ.
Muzan lúc này đã triệt để ghi thù!
Chờ thời điểm mà gã đi được dưới ánh nắng mặt trời, gã quyết tâm phải tru diệt Seigi cho bằng được.
Cất toàn bộ Bỉ Ngạn Xanh vào túi áo, không muốn để cho các thuộc hạ thấy bản thân trong bộ dạng bết bát, Muzan liền lệnh cho Nakime đưa mình khỏi Vô Hạn Thành để dịch chuyển đến một căn cứ nào đó của gã.
Nếu để cho các Thượng huyền biết được Muzan bị một Trụ cột bán hành cho chật vật như vậy, hẳn là lúc đó sẽ kinh ngạc đến há mồm.
Nên nhớ từ năm trăm năm trước đến nay chưa một Trụ cột nào có thành tích đả thương được một vị Thượng huyền chứ nói gì đến Chúa quỷ cầm đầu.
Vậy mà thời điểm này lại có kẻ làm được điều đó!
...
Nhìn cảnh cục tàn phá ở trước mắt, mỗi vị trí cách nhau vài mét đều có thể thấy một cái hố lớn trũng xuống do dư âm của cuộc chiến vừa rồi. Đống xác cây nằm loạn thành một bầy, có bị trảm đứt, có bị đánh thành một đống củi vụn phân bố khắp nơi.
Liền dễ thấy nhất là một đám khói nghi ngút bốc lên ở một vị trí gần đó, thỉnh thoang phát ra tiếng tí tách của tia điện, sót lại những tàn lửa vẫn còn đang âm ỉ.
Thấy Muzan vô thanh vô tức biến mất, Seigi cũng không có ý đồ đuổi theo, vì hắn biết đây là thủ đoạn của Thượng Huyền Tứ Nakime trong cốt truyện chính.
Ả có thể xuất quỷ nhập thần dịch chuyển một mục tiêu đến bất cứ nơi nào ả đánh dấu được, vì vậy mà hắn muốn tìm ra pháo đài vô cực trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.
Tuy hắn tự tin vào thực lực của mình hiện tại, nhưng mười lăm phút cũng sắp qua đi.
Đuổi theo chính là chuyện vô ích.
Nếu vừa rồi Muzan không bỏ chạy, Seigi có mười phần tự tin tiễn hẵn xuống hoàng tuyền.
Nào ngờ đối phương còn lấy được đồ vật quan trọng kia nữa.
Nghĩ đến Bỉ Ngạn Xanh đã rơi vào tay Muzan, Seigi đối với chuyện này có chút ngoài ý muốn.
Nhưng hắn không có lộ ra vẻ ngưng trọng, dù sao vẫn còn cách giải quyết, tiếp xuống hắn còn muốn thử một thứ.
Seigi đưa ánh mắt ra xung quanh như muốn tìm kiếm đồ vật nào đó, thấy cách đó không xa có một nửa cánh tay bị cắt đứt đang nằm im ở đấy, hắn một bước bước ra.
Không nói cũng biết cánh tay này chính là của Muzan bị một thức toái không của hắn trảm đứt.
Chớp mắt đã đi đến vị trí của cánh tay, Seigi chậm rãi nhặt lên và quan sát một hồi.
Nhớ lại thông báo vừa rồi của hệ thống, tên thật của Bỉ Ngạn Xanh vậy mà lại là Hoa La Sát.
Theo thông tin của hệ thống đưa cho hắn lúc này.
Đây là một món bảo bối có thể thay đổi huyết mạch của con người nếu được luyện chế đúng cách, từ một người bình thường chuyển hóa thành sinh linh của tộc La Sát.
Mà đẳng cấp của tộc La Sát thấp hơn Tà Thần tộc một đầu, nên trước đó Seigi lựa chọn cải tạo huyết mạch mới không thấy danh tự của tộc này.
Thế nhưng làm hắn không hiểu vì cái gì một món bảo vật nghịch thiên như vậy lại tồn tại trong thế giới này.
Seigi đoán chắc nó có liên quan đến La Sát tộc.
Nhìn chăm chú cánh tay lạnh ngắt như tờ, Seigi như nắm chắc quyết định trong lòng.
Hắn đi tìm một nơi khuất ánh nắng mặt trời, thấy cách đó không xa có hang động nhỏ, hắn liền đi đến.
Cái hang này không phải là quá lớn, nhưng đủ chứa hai đến ba người như Seigi nên có thể xem là tạm được.
Seigi bình tĩnh xếp bằng, thần sắc luôn luôn bảo trì điềm đạm.
Đồ vật có thể khiến cho hắn thất thố.
Rất ít!
Vì tuổi thật của hắn đã qua ba mươi lăm rồi, nếu còn một dạng trẻ trâu kia thì cũng quá là hết đát.
Seigi cầm lên một nửa cánh tay của Chúa quỷ Muzan, hô hấp có chút đè nén, dường như là đang lấy tinh thần để làm một việc nào đó khó có thể tiếp nhận.
Rất nhanh Seigi đã làm ra lựa chọn.