Ichibana nhìn chăm chú thân ảnh màu đen cách đó không xa, ánh mắt nàng càng không giấu được sự kinh ngạc khi nhìn xuống cỗ thân thể đã bị chặt từng khúc đang dần hoá thành tro bụi.
Chỉ là nàng không thể nhìn thấy một đoàn khói đen thoát ra từ chính cỗ thân thể sắp tan biến kia, toàn bộ đều bị Seigi hấp thụ.
Dù biết hắn là người mạnh nhất Sát Quỷ Đoàn, nhưng cho đến bây giờ, sau khi chứng kiến thực lực của Seigi. Nàng vẫn khó có thể tin được một Thượng Huyền Quỷ mạnh mẽ như vậy lại bị hắn hạ sát trong khoảng thời gian ngắn đến thế.
Chính nàng còn chật vật chống đỡ từng chiêu của con quỷ ấy, suýt nữa đem mạng đi ném...
Nhưng đối với Seigi thì tính là gì đâu?
"Cô đứng dậy được không?"
Seigi lúc này đi đến, gương mặt không vui không buồn, hỏi.
"Đ-Được... cảm ơn cậu..."
Ichibana nhẹ nhàng gật đầu, đang chuẩn bị đứng dậy thì đôi chân của nàng chợt vô lực ngã xuống, nhưng một bàn tay đã kịp đưa ra đỡ lấy nàng.
"Không sao chứ?"
"T-Tôi... không sao."
Thấy Seigi biểu lộ ra lo lắng trên nét mặt, dù chỉ là một câu hỏi nhưng nó đủ khiến cho Ichibana cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Đừng cố chịu đựng, hiện tại bên Phong Trụ và Âm Trụ chắc hẳn đang cần sự giúp đỡ.
Cũng may là tôi vô tình bắt gặp động tĩnh lớn ở nơi này, không thì cũng phải mất một lúc để tôi tìm đến vị trí của cô được."
Seigi chậm rãi cúi người, đưa lưng về phía Ichibana.
"Tạm thời tôi sẽ cõng cô một đoạn, lên đi."
"..."
Thấy thế, Ichibana ngượng đỏ mặt.
"Còn không mau lên là tôi để cô ở lại đây một mình đấy."
"A ừ..."
Seigi vừa dứt lời, một đôi gò bồng mềm mại khẽ tựa trên lưng hắn, sau đó là một gương mặt xinh xắn có chút đỏ hồng gối lên bên vai.
Đạp một cước xuống mặt đất, Seigi lao nhanh như một cơn gió phóng qua khu rừng, tốc độ của hắn hiện tại có thể nói là nhanh hơn loài báo rất rất nhiều khi không sử dụng hơi thở, chỉ đơn giản là do Tà Thần thể chất mang lại.
Đến mức mà mắt người bình thường còn không bắt kịp.
Ichibana cố giữ cho trái tim đang nhảy lên liên hồi vì sung sướng bình tĩnh lại, do đã quá mệt mỏi, nàng liền nhắm lại đôi mắt, ngủ luôn trên lưng Seigi.
Nói là ngủ nhưng đôi tay của nàng lại bám rất chặt lấy hắn, tựa như muốn dính chung một dạng vậy.
Không bao lâu, phải mất đến hai giờ, Seigi mới tìm đến vị trí của Phong trụ và Âm trụ.
Lúc này, hai người họ với một thành viên duy nhất còn sống sót đang phải đối mặt với một Thượng Huyền Quỷ.
Mà con quỷ này đối với Seigi không thể nào quen thuộc hơn...
Thượng Huyền Ngũ Gyokko!
Để tránh xảy ra biến số nào đó mà mình không thể lường trước, Seigi khẽ lay động Ichibana, đánh thức nàng tỉnh dậy.
"Ưm... ?"
"Bên kia là Phong trụ và Âm trụ đang chiến đấu với..."
Seigi đối với Ichibana giải thích tình hình hiện tại.
Điều duy nhất cần lưu ý đó là gã có thể chạy trốn chỉ bằng độn thổ qua những cái bình được đặt trong một tầm ảnh hưởng có hạn.
Nhưng lúc này Ichibana không thể làm được gì, nên chỉ có thể yên lặng ngồi một chỗ cho an toàn.
Còn Seigi thì tranh thủ lúc hai trụ cột đang khó khăn chống đỡ hàng loạt đòn tấn công của Gyokko, đi một vòng rừng, tìm những vật có hình chiếc bình và phá nát nó.
Nên nhớ trong Thượng Huyền có rất nhiều con quỷ sở hữu năng lực bảo mệnh vượt xa dự đoán của các trụ cột trong nguyên bản.
Trong đó có Thượng Huyền Lục, ngũ, tứ, tam đều là...
Thế nên hắn mới phải chắc chắn đem Gyokko cho diệt trừ càng sớm càng tốt, thứ nhất là tăng thêm thực lực, thứ hai là phòng ngừa sau này lại nhảy ra cái gì biến số.
Tất nhiên là Gyokko không biết những chiếc bình mà mình đặt xung quanh đã bị phá vỡ.
Sau một hồi, thấy không còn chiếc bình nào, Seigi mới an tâm xách lên hắc kiếm, vọt về phía trụ cột và thượng huyền đang giao chiến.
Hít vào một hơi sâu, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể Seigi chợt căng cứng.
Chợt quanh người hắn bắn ra từng tia lôi điện huyết sắc và hắc sắc đan xen, chúng quấn quanh hắc kiếm, một tiếng lôi phạt nổ vang giữa khung trời tối đen!
Thu hút sự chú ý của Phong trụ, Âm trụ và Thượng Huyền Ngũ Gyokko.
- Hơi Thở của Lôi, thức thứ năm: Nhiệt Giới Lôi!
Một đạo phong mang huyết sắc bất ngờ bắn về phía Gyokko, nó cuốn theo từng tia lôi điện hắc sắc phát ra âm thanh nổ vang.
"Cái quái?!"
Gyokko sửng sốt, ngay khi gã định hình được chuyện gì vừa xảy đến thì đạo phong mang kia đã quét qua cổ gã, lưu lại nhàn nhạt đường chỉ máu.
"Ta bị tập kích?!!! Khốn kiếp lũ con người!"
Gyokko nổi giận quát.
Phong trụ và Âm trụ hơi sững sờ một chút, liền nhận ra sự có mặt của Seigi gần đó.
"Muốn giết chết ta cũng không dễ như thế đâu, chờ đấy!!!"
Gyokko giữ thật chặt cái đầu sắp lìa khỏi cổ, nghiến răng nghiến lợi oán trách đối với ba người kia.
Chợt nhận ra điều gì, gã mới trợn mắt.
"Sao có thể..."
Không cảm nhận được sự tồn tại của tất cả chiếc bình mà bản thân đã đặt gần đó, sắc mặt tái xanh của Gyokko càng trở nên trắng bệch.
"Nhường tôi đến kết liễu con quỷ ấy đi."
Dứt lời, không đợi hai người kia hồi phục tinh thần, Seigi liền vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Gyokko, chém gã thành hai mảnh, đến nỗi chết không thể chết hơn.
"Vô trụ!"
Uzui và một thành viên của đội Sanemi chạy đến bên cạnh Seigi. Không hiểu vì cái gì, sau khi Seigi chém xuống cái đầu của Thượng Huyền Lục một khắc kia, chỉ thấy hắn đứng bất động nhắm mắt như đang cảm thụ lấy điều gì làm cho bọn y ngạc nhiên vô cùng.
"Ngài ấy có vấn đề gì sao?"
"Ta không biết, ta chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta lâm vào tình trạng này trước đây."
Ánh mắt Uzui trầm xuống, sợ Seigi bị trúng tà do con quỷ kia để lại chiêu số trước khi chết, y chậm rãi quan sát và tiến gần đến hắn.
Đứng từ xa, Sanemi hơi nhíu mày nhìn chằm chằm thân ảnh màu đen đang đứng đó. Trong đôi mắt lộ ra vẻ khó có thể tiếp nhận.
Y không bao giờ nghĩ tới...
Người mà y không ưa một chút nào, đến mặt còn không muốn nhìn chứ đừng nói là công nhận, lại ra tay lúc quan trọng nhất, giải nguy cho y.
Nếu không có hắn ra tay sớm, chỉ sợ sớm hay muộn y và Uzui hội bị con quỷ núp bình kia mài sức lực cho đến chết.
Liền nhìn bộ dáng tơi tả của y và Âm trụ là rõ!
- Hắn...
Giờ phút này, Sanemi nhớ lại những gì mà bản thân đã trải qua, lại tự nhận ra chính y quả thực không bằng một góc của Seigi khi ấy.
Y tự nhận mình không thích Seigi, chẳng qua là bình thường tiếp xúc không hợp tính cách nhau mà thôi, nói đơn giản là chướng mắt.
Lý do tại sao chướng mắt?
Là vì y ghen tị với thực lực của Seigi…
Cũng vì cái tôi của y quá cao, luôn xem nhẹ những kẻ mà mình không thích.
- Thằng đấy bị làm sao vậy?
Lúc này Sanemi mới chú ý đến cử chỉ dị thường của Seigi, y nghi hoặc tiến tới hỏi Uzui.
“Trúng tà? Chẳng phải thử gọi nó dậy mới biết được sao?”
Sanemi lộ ra vẻ khó chịu, y vươn tay, ý định rung nhẹ vai của Seigi.
Chợt nhìn thấy một đoàn khí hắc huyết chi sắc bắn ra từ người hắn, cả ba người giật mình, lập tức lùi lại.
“Đây là thứ gì?”
Thận trọng quan sát đoàn khí quỷ dị trước mắt, sắc mặt của Uzui và Sanemi liền lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Ở đằng xa, Ichibana cũng tỏ ra vô cùng lo lắng khi nhìn về phía họ, nàng không rõ là đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào thái độ của ba người kia liền biết là Seigi phát sinh cái gì đó.
Nồng đậm hắc khí và huyết khí đan xen với nhau, dần bao phủ cả Seigi ở trong đó. Rất nhanh, trên cơ thể hắn như xuất hiện một lực hút vô hình, rút toàn bộ đoàn khí quỷ dị này trở lại cơ thể.
Cảm thụ một loại lực lượng vô cùng lớn chạy dọc khắp toàn thân, Seigi chậm rãi mở ra đôi mắt.
“Phù.”
Trước ánh mắt ngờ vực của bốn người đang có mặt tại đây, Seigi không hề bận tâm đến họ, hắn vô ý xuất ra một quyền.
“Đùng!”
Một đầu quyền mang màu sắc đỏ đen xen tạp chợt ngưng tụ, bắn về phía một tảng đá vô cùng lớn ở gần đó, trực tiếp đánh thành một đống vụn rơi tứ tung.
- Năng lực mới của dòng máu Tà Thần khi lên nhị trọng không ngờ lợi hại đến vậy.
Seigi hài lòng cho một cái gật đầu, lúc này hắn mới chú ý đến ánh mắt của ba người bên cạnh.
Chỉ thấy Uzui, Sanemi và thành viên còn lại trợn trừng con mắt, nhìn về phía vị trí của tảng đá vừa rồi, giờ tảng đá đó đã không còn thấy đâu nữa…
Chuyện gì vừa xảy ra???
Trong lòng của họ lúc này cũng vô pháp tiếp nhận chuyện vừa rồi diễn ra.
Tên biến thái kia vậy mà tự dưng tung ra một đấm từ xa, dễ dàng phá nát cả một tảng đá nặng vài tấn!
Con mẹ hắn biến thái đã lại càng thêm biến hóa a!!!
- Đây có còn là người không?
Ba người lúc này cùng nuốt một ngụm nước bọt, tự hỏi.
“Ba người còn đứng đơ ra đấy đến khi nào? Còn không mau trở về?”
Nhận thấy Uzui và Sanemi đột nhiên lộ ra vẻ đề phòng chính mình, người còn lại thì lộ ra vẻ hoảng hốt, Seigi có chút nghi hoặc.
“các người làm sao?”
“Mày chắc chắn là mày không bị trúng tà như lời Uzui nói chứ?”
Nghe vậy, Seigi cũng không cần thiết giấu nữa.
“Không phải, vừa rồi các người có thể coi đó là năng lực đặc biệt mà tôi sở hữu đi.
Giờ thì trở về thôi, trời cũng sắp sáng rồi.”
“Cậu chắc chứ?”
Uzui vẫn hơi nghi ngờ, nắm chặt cặp song đao sau lưng.
Thấy thế, Seigi cũng lười giải thích tiếp, liền hướng về phía Ichibana nhảy một bước.
Soạt.
Chỉ với một bước này của hắn đã dài tầm mười mét.
- Ngon, sức mạnh của mình có vẻ như tăng lên không ít.
Seigi thầm hạ một cái lời khen cho bao nhiêu công sức mà mình đã đánh đổi. Sáu năm hắn bỏ ra đi giết quỷ cuối cùng cũng có một kết quả nho nhỏ hồi đáp.