Sắc mặt Yagen lộ ra vẻ âm trầm, ánh mắt cơ hồ đã toát ra sát ý. Gã không nói hai lời, lập tức nhấc lên hai thanh đao và lao về phía Vân trụ.
Tốc độ hiện tại của gã rất nhanh so với lúc đầu, có thể nói lần này gã muốn giải quyết Vân trụ nhanh chóng.
Ichibana nhận thấy sự khác thường này, nàng liền biến sắc.
Chỉ thấy đối phương nhấc lên thanh cốt đao, sau đó là một tràng gào thét đinh tai nhức óc thoát ra trên lưỡi đao. Trong chớp mắt, Yagen đã tiếp cận Vân trụ, gã hướng về phía cái cổ của nàng mà chặt mạnh.
Ichibana cắn răng, nàng muốn chắn ngang lưỡi kiếm để chặn lại nhưng đã muộn. Vô lực nhắm lại đôi mắt, nàng triệt để buông lỏng chuôi kiếm.
Một làn gió lạnh lẽo khắc sâu vào cổ Ichibana, nó khiến cho nàng đau đớn. Lúc này nàng đã hiểu, chính mình liền không thể thoát khỏi tử vong.
Soạt.
Điều khiến Ichibana phải cảm tạ trời đất đó là nỗi đau này sau về sau cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng một chút nào. Cơn đau rát và lạnh lẽo truyền đến trên cổ Ichibana chợt biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác ấm áp ôm chặt lấy thân thể của nàng.
"Cô còn định nhắm mắt đến lúc nào?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến ngay bên cạnh mình, Ichibana liền mở ra đôi mắt to trong suốt, sững sờ ngước lên nhìn chăm chú gương mặt lạnh nhạt của Seigi.
Phía sau bọn họ, Yagen đang trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Seigi. Mà đất ngay dưới chân gã chẳng biết từ khi nào đã nằm một cánh tay đang cầm thanh đao.
"S-Sei... Seigi..."
Đột nhiên Ichibana có một loại cảm xúc muốn vỡ oà, đôi mắt to hơi có chút đỏ hồng chợt rơm rớm nước mắt. Nhưng một tia lý trí trong nàng liền kiềm chế lại, nàng nở một nụ cười nhìn lấy người thanh niên đang ôm mình trong ngực.
"Ừm, là tôi đây. Xin lỗi vì đã đến hơi muộn so với dự tính một chút."
Seigi buông đôi tay ra khỏi người Ichibana, có chút thương hại thiếu nữ này, hắn liền rút ra một chiếc khăn tay trong áo, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má nàng.
"Chắc cô đã phải sợ lắm..."
"Đ-Đúng... đúng vậy, tôi sợ sẽ không được nhìn thấy cậu một lần nữa..."
"Ừm, vậy hiện tại cô nên vui mừng mới phải chứ."
Nhẹ nhàng vỗ lưng nàng để an ủi, lúc này Seigi mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn quay người, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá kẻ đã mất đi cánh tay đang đứng phía xa.
"Ngươi là... Thượng Huyền Thất???
Hừm... là tân Thượng Huyền Thất sao?"
Seigi vẫn còn nhớ bản thân đã từng giết Thượng Huyền Thất trước đó, lần này nhìn thấy tên này, hắn liền đoán gã là người thay thế cho kẻ đã chết trước đấy.
"Ngươi là..."
Thu lại sự chấn kinh trên gương mặt, Yagen lộ ra vẻ ngưng trọng, một cánh tay mới tức khắc chui ra ngay vị trí vừa rồi mà nó bị chém đứt.
Thanh cốt đạo được gã thu về tay, Yagen liền thận trọng thủ thế đối với kẻ đang đứng trước mắt.
"Ta là tử thần của loài quỷ các ngươi, trước khi chết chỉ cần biết vậy là đủ rồi."
Nghe thấy hắn lạnh nhạt nói ra lời này, không hiểu sao trong lòng Yagen run rẩy một hồi,
chỉ thấy hắn đạp một cước xuống mặt đất, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ngay tại vị trí Yagen đang đứng.
- Tên này... quá nhanh!
Xoẹt!
Yagen giật mình lùi về phía sau hơn chục mét, trên cổ gã chợt mở ra một miệng máu, huyết dịch vậy mà không có cuồng phun nhưng lại mang cho gã một loại cảm giác đau đớn và sợ hãi chưa từng có trước đây.
"Ngươi tránh được sao?"
Chầm chậm hạ xuống thanh kiếm màu đen có khắc hàng tá tia máu trên thân, Seigi có chút ngạc nhiên.
Một kiếm vừa rồi hắn chỉ tuỳ ý nhấc lên thôi, có thể nói là không thấp hơn 30% thực lực vốn có của bản thân, so với Thượng Huyền Thất Saruma khi đó gặp hắn thì chỉ cần một kiếm vừa rồi là trừ rơi.
Ấy vậy mà tên tân Thượng Huyền Thất này còn có thể tránh thoát được một cửa tử, điều này nói rõ thực lực của gã mạnh hơn tên trước đó không chỉ có một ít.
"Ngươi là... Hắc Quỷ?"
Yagen chấn kinh nhìn thật kỹ người thanh niên đang nhấc kiếm đi đến. Ánh mắt gã đang rung động không ngừng, từng giọt mồ hôi mang theo sự áp lực vô cùng lớn lăn dài trên trán gã.
Nếu vừa nãy gã không xử xuất ra toàn bộ khả năng vốn có của mình để tránh sang một bên thì lưỡi kiếm vô hình kia đã tước đi mạng sống của gã rồi. Dựa vào biểu cảm lạnh nhạt của Seigi, gã liền biết hắn chưa xuất ra thực lực thật sự.
Điều đó chứng tỏ...
Hắn chính là kẻ mà Chúa quỷ đã ra lệnh săn giết suốt hai năm qua.
Kẻ đã reo rắc nỗi kinh hoàng cho toàn bộ loài quỷ ở khu vực phía Bắc trong quá khứ.
Hắc Quỷ!
"Hừ hừ, cuối cùng cũng gặp được bộ mặt thật của ngươi, Hắc Quỷ a."
Yagen cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt chấn kinh dần lộ ra vẻ hưng phấn kỳ dị.
"Hắc Quỷ? Ngươi đang nói về cái gì vậy?"
Seigi vờ như không hiểu, để tránh cho Muzan có cơ hội lấy thông tin từ chính thuộc hạ của gã - Yagen, hắn lập tức xuất thủ.
"Không cần phải giả vờ, ngoài ngươi có thực lực chém đầu các Thượng Huyền khác ra thì còn ai có khả năng đó nữa? Trụ cột ư?
Hừ! Đừng chọc cười ta!!!"
Thấy Seigi đã biến mất tại vị trí vừa rồi, Yagen cũng biết cơ hội sống sót của gã là không cao. Gã nhanh chóng liên lạc với Chúa quỷ qua huyết mạch.
Để câu kéo càng nhiều thời gian, gã liền thi triển ra hết thủ đoạn của mình để chống đỡ.
"Nhiếp Hồn Trảm."
Nắm bắt được vị trí hiện diện của Seigi, Yagen vung mạnh lưỡi đao về phía sau, âm thanh than khóc đinh tai nhức óc ngưng tụ thành thực chất, hướng Seigi đánh tới.
Mắt thấy một đoàn sương xám phát ra tiếng kêu thê lương lao tới, Seigi liền né tránh.
Ông ông.
Dù đã tránh được một chiêu này của đối phương, nhưng nhận thức của hắn lại bị dư âm của tiếng thét kia ảnh hưởng không ít, khiến hắn bị trì trệ trong một khoảnh khắc.
- Ra đây là năng lực của con quỷ này.
Seigi thầm đoán, chờ đợi hắn lấy lại ý thức là hai lưỡi đao đã bất ngờ giáng xuống từ phía trên.
- Thức thứ mười một: Lưu Chuyển Như Ý - Phản.
Một dòng hắc thuỷ khắc đầy tia máu chợt uốn lượn quanh thân Seigi, lấy hắn làm trung tâm, theo lưỡi kiếm của hắn dần dần hạ thấp xuống mà nó lộ ra vẻ nhẹ nhàng ôn nhu.
Bàn tay hắn nhất thời siết chặt chuôi kiếm, dòng nước đen kịt vây quanh cũng vì vậy mà càng chảy cuồn cuộn và dữ dội hơn. Nắm bắt thời cơ, hắn nhanh như cắt vung lên một nhát chém hướng về phía hai thanh đao, dòng hắc thuỷ theo đó đột ngột bộc phát ra sức mạnh đáng sợ của nó.
Nó hoà làm một với lưỡi kiếm, trực tiếp va chạm với hai thanh cốt đao, tựa như con sóng thần vỗ vỡ cả bờ đê.
Răng rắc.
Song cốt đao trông có vẻ cứng cáp dị thường đột nhiên xuất hiện vết nứt, trong chớp mắt lan ra cả thân đao.
Con ngươi Yagen chợt co rụt lại.
Tiếng vỡ vang lên.
Cặp cốt đao rất nhanh bị một kiếm này của Seigi đánh nát, theo lực đạo của 'phản' còn dư lại, chúng vỡ thành hàng trăm mảnh vụn nhỏ nhưng dị thường sắc bén găm toàn bộ lên cơ thể Yagen.
Ngay khi Muzan bắt được tín hiệu của gã, cũng là lúc Seigi thi triển tuyệt kỹ 'Phích Lịch Nhất Thiểm - Nhị Thập Liên' cắt toàn bộ thân thể của Yagen thành từng khúc nhỏ, riêng cái đầu triệt để bị hắn dẫm nát dưới chân.
Lúc này Chúa quỷ đang an tĩnh ngồi toạ trên chiếc ghế đỏ màu máu, Cảm nhận được sự tồn tại của Thượng Huyền Thất vừa bị dập tắt, Muzan lập tức mở ra cặp mắt huyết hồng miêu nhãn.
Nhớ lại gương mặt trẻ tuổi với mái tóc đen đỏ trong trí nhớ nhất thời vừa rồi, khoé môi gã chầm chậm nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
"Thượng Huyền Tam, án theo những gì mà Genku đã nói với ngươi mà làm.
Nhớ rõ đừng náo ra động tĩnh quá lớn."
"Hm... rõ thưa Chúa quỷ đáng kính của tôi."
Trong căn phòng được thắp sáng ánh đèn dầu, một vị nam tử tóc vàng kim khẽ nhoẻn miệng cười.