Một chiêu Phích Lịch Nhất Thiểm của Seigi như một tia sét đỏ bắn qua, trong nháy mắt đã chém đứt cả mảng vai bên phải của Saruma ngay khi gã kịp nhận ra.
Tốc độ vừa rồi… đây mới là thực lực thật sự của nó?! - Còn chưa kịp tỉnh hồn, Saruma đã nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy con ngươi trong đôi mắt của gã bỗng dưng co lại.
Đó là vì gã đang sửng sốt khi nhìn thấy cánh tay đã đứt đang quay như chong chóng trên không trung rồi rơi xuống đất, máu tươi đang rỉ ra từng giọt. Mà bóng lưng được bọc trong tia sét màu đỏ kia không biết từ khi nào đã đứng đó.
Đôi mắt chợt bắn ra sát ý mãnh liệt, Saruma liên tục cắn răng và nghiến lợi với vẻ uất hận. Trong khoảnh khắc vừa rồi nếu Saruma không kịp phản xạ theo bản năng thì thứ nằm trên mặt đất kia chắc chắn sẽ chẳng phải là cánh tay gã đâu.
Một cơn tức giận bị nén đến cực hạn, vô tình đánh thức con quỷ dữ bên trong Saruma ngay lúc này.
Mà kẻ làm điều đó không ai khác chính là con mồi gã đang để mắt đến.
Một con mồi suýt giết chết chính kẻ đi săn!
Thứ mà gã vừa định đoạt là sẽ chết ngay trong đêm nay…
Dù đã mọc ra một cánh tay mới ngay tức khắc, nhưng Saruma lại cảm thấy vô cùng khó chịu như ngậm một đống củi lửa trong lồng ngực vậy.
“Tao hỏi mày, một đội thăm dò của Sát Quỷ Đoàn được phái tới đây có phải do mày giết?”
Lúc này, giọng nói lãnh lẽo của Seigi truyền đến, tựa như sau từng ấy cảnh tượng đã khiến nội tâm của hắn càng trở nên nguội lạnh.
Trước đó thì hắn đã có ý định muốn giết nó trong một chiêu, nhưng suy nghĩ lại thì mới thấy việc lấy thông tin sống chết của đội thăm dò quan trọng hơn. Vì thế mới dành cho con quỷ một hơi để sống, nếu không nhát chém vừa rồi mà hắn tung ra đã chẳng hời hợt như vậy.
“Câm miệng cho ta!”
Tức giận quát to, cơn phẫn uất đến tột đỉnh đã khiến cho Saruma mất đi lý trí. Dù sống đã lâu, nhưng một trăm năm qua chưa từng có một vấn đề nhỏ nhặt nào mà khiến gã nổi giận như bây giờ.
Saruma trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu, hai tay giơ về phía bóng lưng màu đen ấy rồi co lại thành trảo.
Huyết Quỷ Thuật: Liên Trùng Quy Hợp! Gã quyết định thi triển ra toàn bộ sức mạnh của mình, dồn tất cả những cơn tức giận sôi sùng sục hồi nãy vào trong một chiêu này với ý định bắt sống cho bằng được Seigi.
Nhất niệm điều khiển hàng trăm con quỷ trùng, ngay khi được ý niệm của gã.
Chỉ thấy chúng tách ra làm hai đoàn, một bên toàn là những con bọ mang trên mình giáp xác màu đen hung dữ lao về phía Seigi.
Bên còn lại chỉ toàn là quỷ trùng dạng rết, rắn và sâu đang bò về phía Saruma.
Thấy phía trước xuất hiện lít nhít các con bọ màu đen đang tức tốc bò đến, cùng với cảnh tưởng kỳ lạ đang diễn ra ngay tại vị trí của con quỷ.
? - Khẽ nhíu mày, Seigi nhìn chăm chú hướng Thượng Huyền Thất.
Nơi có những con quỷ trùng thân dài đang bâu kín cơ thể gã, chúng quấn quanh và dần dần dung hòa thành một mớ thịt nhầy nhụa màu đen hình bầu dục.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó có hình dạng của một quả trứng khổng lồ, bao quanh nó toàn bộ đều là những tia khí thể màu đen đang bốc lên trông vô cùng quỷ dị.
Ngay tại lúc này huyết mạch chảy trong người Seigi bỗng nhiên chạy loạn, tựa như phát hiện ra một món bảo vật nào đó đang trưng ra trước mắt.
Cảm nhận được một luồng tà tính dày đặc tụ lại trong quả trứng màu đen - thứ đang kích thích và khêu gợi toàn bộ huyết mạch Tà Thần của hắn đến thôn phệ.
- Nguồn tà tính cùng với lượng sát khí này… mày đã giết bao nhiêu người để có được nó chứ?
Mục tiêu của Seigi hiện tại chính là tên Thượng Huyền đang núp trong quả trứng kia. Chẳng biết âm mưu của gã là gì, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định tiêu diệt con quỷ này…
Nhưng trước hết hắn phải giải quyết đám quỷ trùng đông đảo đang bò về phía mình.
Seigi không lộ ra vẻ chần chừ, lập tức lao thẳng về phía bầy quỷ trùng để triển khai một đợt tàn sát.
- Hơi Thở của Sấm Sét, thức thứ hai: Kiếm Khí Đạo Hồn.
Từng tia sét màu đỏ bọc quanh cơ thể, chúng truyền đến cặp song kiếm trên tay Seigi như trao cho hắn một đặc quyền thanh trừng mọi thứ dơ bẩn nằm trong tầm mắt.
Khẽ siết chặt chuôi kiếm, trong chớp mắt hắn đã tung ra hàng chục đạo kiếm khí mang theo từng tia sét màu đỏ bắn về phía lũ quỷ trùng.
“Ki etttttt!!!” Tiếng kêu đinh tai nhức óc vang vọng giữa ngôi làng hoang trong đêm tối, chỉ thấy mười đạo kiếm lôi vừa ra mà trong nháy mắt đã miểu sát một nửa đàn quỷ trùng.
Còn chưa dừng lại ở đó, Seigi liền tung người nhảy lên không trung.
Khẽ nhấc cặp song kiếm nằm trong hai bắp tay được vận đà, hắn lạnh lùng nhìn xuống đám quỷ trùng đã bị bỏ lại, sau đó chuyển ánh mắt về phía quả trứng đã nằm dưới tầm ngắm của mình.
Hắn lập tức thả người lao xuống, tựa như một con đại bàng liệng cánh chuẩn bị hạ sát chính con mồi mà nó đang nhắm tới.
Seigi lập tức bổ xuống cặp song kiếm, một luồng up áp nặng nề chỉ trong phút chốc đã muốn ép nát tất cả. Ngay khi hai lưỡi kiếm còn cách thứ dị vật kia ba mét là có thể kết liễu được nó một cách nhẹ nhàng.
“Đùng!”
Một tiếng nổ vang trời bỗng dưng truyền đến từ một nơi nào đó, chỉ biết là nó đã gây sự chú ý cho Seigi, khiến hắn giật mình quay lại nhìn.
Trên khoảng trời đen cách đó không xa, một đám tàn lửa đang dần rơi rụng trên không trung, dường như nó đã làm hết phận sự của mình để rồi tan biến vậy. Chính nó là thứ đã làm cho nội tâm của Seigi cảm thấy bất an ngay lúc này.
“Chết!” Tiếng quát truyền đến cùng với một lưỡi đao lớn bổ ngang vào ngực Seigi.
Hắn kịp thời chặn song kiếm ra phía trước, một lực lượng cuồng bạo đâm thẳng vào thân kiếm, đem hắn đánh văng vào một ngôi nhà gần đó.
“Rầm rầm…”
Ngôi nhà đã nát nay đã lại càng nát hơn, chỉ thấy nó chịu không nổi cơ thể của Seigi va vào mà đổ sụp thành một đống phế tích.
Ấy thế mà cơ thể hắn vẫn cong người liên tiếp đâm xuyên qua bốn, năm ngôi nhà nữa khiến cho chúng hóa thành bãi đổ nát.
Khói bụi từ những đống đổ vỡ bay ra tứ tung mù mịt.
Seigi đã nằm bất động trong đống đổ nát.
Tại vị trí của Thượng Huyền Thất lúc này.
Một thân hình to lớn chậm rãi hiện nguyên hình dưới ánh quang của vòng bán nguyệt treo trên bầu trời.
Kẻ đang đứng đấy đã không còn là Saruma khi nãy nữa, thay vào đó là một sinh vật giống rết. Thân dài hai mươi mét với hàng trăm thanh đao mọc ra từ mang đầu đến cuối đuôi.
Lớp vỏ màu đen được bọc quanh thân nó ở bên ngoài trông vô cùng cứng cáp.
Kỳ quái hơn khi cái đầu của nó lại là một con sâu khổng lồ, bên trong khoang miệng chứa đầy những hàm răng nhọn như gai.
Đã thế, hai bên miệng của nó còn có một cặp liêm đao rất lớn nhô ra đằng trước - chính nó là thứ đã đánh bay Seigi ngay khi hắn đánh mất sự tập trung.
Một cái viên cầu mọc ra phía trên cái miệng khổng lồ, sau đó hình thành ngũ quan ở mặt và cái sừng trên trán.
“Khặc khặc khặc… đang trong trận chiến mà ngươi dám nhìn đi chỗ khác à? Chết cũng không biết vì sao!” Cái đầu cười một cách điên cuồng.
Khuôn mặt có nước da kỳ dị này không ai khác chính là Thượng Huyền Thất Saruma. Cả cơ thể của gã giờ đây đã chân chính hóa thành một con quỷ trùng.
Không!
Phải nói đây chính là hình dạng thật sự của Saruma.
Một chân thân mà gã đã dùng để giết chết ba Trụ Cột cùng một lúc khi xưa. Giờ đây, khi đang mang trong mình một lượng sức mạnh thuần túy vô cùng lớn có thể nghiền nát kẻ địch, mọi sự tức giận của gã cũng vì thế mà tan biến đi hoàn toàn.
“Vậy là chết rồi à? Hừ!” Khinh khỉnh mắng một câu, Saruma thấy trong đống đổ nát không có một chút động tĩnh.
Gã nghĩ rằng tên Trụ Cột đã chết sau một đòn toàn lực vừa rồi của mình, hàng trăm cái chi sắc lẹm mang cả cái thân dài tiến về phía đống đổ nát.
Ban đầu Saruma đã nghĩ.
Chỉ cần làm cho tên Trụ Cột kia dần trở nên kiệt sức dưới từng đợt bào mòn thể lực của đàn quỷ trùng rồi sau đó thành công bị gã tóm được. Đến lúc đó gã ta sẽ tha hồ mà móc mắt, nhai gan và tim trong sự kêu gào thảm thiết của hắn.
Nào ngờ, sự chủ quan đó đã khiến gã gần như phải đánh đổi cái mạng của bản thân vừa rồi.
Hiện tại thì đã khác, gã đang ôm trong lòng thích thú bước qua từng bãi phế tích mà Seigi đụng nát.
“Ta còn chưa biết tên ngươi là gì, nhưng điều đó giờ đây đã chẳng còn quan trọng nữa. Lúc này ngươi chỉ cần biết là ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết mà thôi, khặc khặc…”
“À mà ngươi có phải muốn hỏi một đám thợ săn quỷ vừa đi đến đây hơn hai ngày trước đúng không? Khặc khặc… chúng bị ta ngấu nghiến nội tạng rồi nuốt xuống dạ dày rồi đây này! Nhìn biểu cảm của chúng lúc đó trông thú vị vô cùng.”
Trong lúc tưởng tượng cái viễn cảnh một tên Trụ Cột bị gã móc gan móc ruột, tiễn theo với cái lũ mặc đồng phục thợ săn quỷ mà vài ngày trước gã từng đồ sát, Saruma không ngừng phát ra tiếng cười điên dại.
Nhưng ngay cái lúc gã chạm chân vào bãi phế tích thứ hai, một tia sáng đỏ nằm trong đống đổ nát bất ngờ bạo tạc làm cho các mảnh vụn bay tứ tung.
Trước ánh mắt co rụt của Saruma, nó đã bắn thẳng về phía gã trong một thời gian chưa đến nửa cái tích tắc.
- Hơi Thở của Sấm Sét, thức thứ nhất: Phích Lịch Nhất Thiểm - Lục Thức.
Tia sét đỏ cắt ngang qua cổ Saruma, ngay sau đó lướt dọc qua thân thể của gã với năm đạo huyết quang.
“Cái gì… !” Còn chưa kịp để cho Saruma thốt lên thành câu, tia sét đỏ kia đã lại biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện trên không trung cách đầu của gã rất gần.
- Hơi Thở của Gió, thức thứ năm: Mộc Khô Lạp Phong.
Garrrrr… khốn kiếp! - Đang muốn né sang một bên để tránh đi chỗ yếu hại, đôi mắt của Saruma lại một nữa co rụt.
Chỉ thấy cái đầu của gã bỗng dưng bị đứt lìa khỏi cổ ngay khi vừa nhích đi một li, chẳng riêng gì mỗi bộ phận này, cả cái thân dài lập tức cũng bị chia làm năm phần.
Đối với Saruma hiện tại, trong một khoảnh khắc mà tầm nhìn của gã đã nằm song song chiếu thẳng về hướng bóng đen.
Dưới ánh trăng soi rọi trên đỉnh trời phong đãng…
Gã chỉ thấy một thiếu niên mang trên mình gương mặt lãnh khốc, cùng với cặp mắt chứa đầy sự khinh bỉ.
“Thế quái nào…” Saruma phát ra thanh âm cuối cùng ngay khi cái đầu của gã bị Seigi cắt thành nhiều mảnh và rơi trên mặt đất.
Con quỷ tàn ác nhất trong số Thập Nhị Thượng Huyền - Saruma, chết!
Cái danh Thượng Huyền Thất từ nay cũng biến mất!
Ngay khi vừa tiếp đất, để đề phòng con quỷ sẽ hồi sinh lại. Hắn lập tức tung ra nhiều nhát chém lên cơ thể nó để diệt tận gốc.
Cái thân rết dài hai mươi mét rất nhanh đã hóa thành một bãi thịt vụn.
Sau khi lũ quỷ trùng không còn cảm nhận được ý thức của Saruma, chúng cũng dần lụi tàn theo từng hạt tro của gã.
Lúc này trong không khí tràn ngập mùi ôi thối bốc lên từ những miếng thịt đen ngòm đó.
Seigi ngửi cũng không muốn ngửi một giây, dứt khoát vọt nhanh về hướng có tiếng pháo nổ vừa nãy.
Vô tình mang theo một đám hắc khí thoát ra từ chính bãi thịt đen ngòm kia. Chúng chính là lực lượng tà tính của con quỷ Saruma.
Seigi không có tâm trạng để chú ý đến việc bản thân cuốn theo đám tà khí.
Chỉ biết là lúc này có một nỗi bất an quấn quanh tâm trí hắn.
Bởi tiếng pháo và đám chùm lửa rơi từ trên không xuống chính là vị trí của ngôi làng bỏ hoang mà Kanae và Hinata đang điều tra.
Cộng thêm với việc trên trời chỉ có một tiếng pháo nổ, trong khi đó hắn đã đưa cho các nàng là hai thanh.
Điều này đồng nghĩa là một trong hai người họ đã gặp một kẻ địch vô cùng mạnh mới không có thời gian để bắn ra một thanh pháo cuối cùng.
Lẽ nào… không chỉ có một mình tên Thượng Huyền Thất kia đến Shinjuku?! - Seigi lo nghĩ đến một vấn đề mà hắn sợ xảy ra nhất, không ngờ nó đã phát sinh.
Mọi vấn đề có liên quan đến sống chết của đội thăm dò đều bị hắn quăng khỏi tâm trí.
Vì có hai tính mạng còn trọng yếu hơn đối với Seigi ngay tại thời điểm này, chỉ hắn cần chậm vài giây.
Có lẽ hắn sẽ phải sống trong nỗi đau mất đi người bên cạnh thêm một lần nữa mất...