Chương 32: Thượng huyền Thất

Byakugan cho người sở hữu một khả năng quan sát với tầm nhìn cực xa và rộng, thậm chí là có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ trong chu vi nhất định.

Người tập luyện lâu năm và chăm chỉ thì tầm nhìn có thể đạt đến cực hạn là mười ki-lô-mét, hoặc hơn.

Nhưng Hinata vẫn còn bị giới hạn bởi một vài yếu tố nên chỉ nhìn được với chu vi không quá năm ki-lô-mét.

Dù vậy cũng đủ để nàng góp ích khá nhiều cho nhiệm vụ lần này.

Sau vài phút quan sát, Hinata lắc đầu và thất vọng trả lời.

“Em không thấy điều gì kỳ lạ trong phạm vi năm nghìn mét gần đây cả, ngoại trừ hai ngôi làng bị bỏ hoang cách đây không xa ở khu vực này mới làm em khó khăn trong việc quan sát mà thôi.”

“Vậy hai ngôi làng đó ở đâu?” Seigi phóng tầm mắt tới vị trí có vài con hẻm nhỏ nằm trong khu phố, nơi có một vài bóng đen đang lấp ló quan sát bọn hắn.

Nghe đến hai từ “ngôi làng”, hắn mới nhớ ra là Kagaya có nhắc đến đội thăm dò bị mất liên lạc tại một ngôi làng bị bỏ hoang nào đó cách đây không lâu. Chắc hẳn là có liên quan đến nhiều vụ giết người liên tục diễn ra tại trung tâm của khu vực Shinjuku.

Seigi nghi ngờ những con quỷ thân cận dưới trướng Muzan đã gây ra việc này. Không thì chúng dám lấy đâu bản lĩnh gây ra hàng loạt những vụ án lớn tại thời kỳ mà chính phủ Nhật đang kiểm soát nghiêm ngặt như vậy chứ?

“Ngôi làng gần nhất cách đây một ki-lô-mét nằm ở phía bên phải, nên đi hết vài hẻm nhỏ là có thể đến nơi. Còn nơi xa hơn nằm ở phía bên trái khi rẽ qua con hẻm lớn kia, phải đến hai ki-lô-mét thì mới đến được cổng ra vào của ngôi làng đó.”

Nghe vậy, Seigi liền rơi vào suy tư.

“Tôi nghĩ chúng ta nên chia nhau hai đường để đi kiểm tra xem như thế nào. Chỉ có vậy mới có thể trong thời gian ngắn tìm được thông tin của đội thăm dò và điều tra luôn những vụ giết người xảy ra ở đây.” Kanae nói ra ý kiến của mình.

“Cũng hợp lý, hiện tại chỉ còn cách này để tìm được đội thăm dò sớm nhất có thể. Nhưng trước tiên nên hỏi người dân sống quanh đây để xem thế nào đã rồi tính tiếp.”

Seigi đồng tình với ý kiến này của Kanae.

Nghe theo lời hắn, ba người cùng nhau đi đến một ngôi nhà gần đó.

Khác với những căn nhà gỗ ở vùng quê mà họ từng sống, chỉ thấy ngôi nhà này được lớp bằng gạch đất nung màu nâu và có hai tầng, trông rất khá giả.

Vì không muốn làm cho gia đình của ngôi nhà này lo lắng, nghi ngờ nên Seigi và Kanae phải giấu đi thanh kiếm của mình.

“Cộc cộc cộc.” Gõ vào cánh cửa gỗ ba tiếng, họ cùng đứng đợi vị chủ nhà ra mở cửa.

Nhưng đợi lâu không thấy có ai ra tiếp đón, Seigi mới cố tình gõ thêm vài cái nữa.

“Rắc…”

Ngay khi mặt gỗ trên cửa xuất hiện dấu hiệu bị nứt vỡ thì một giọng nói ồm ồm với vẻ vội vàng vọng lại qua cánh cửa.

“Khoan đã, có chuyện gì từ từ nói!”

Nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền đến, Seigi liền dừng lại động tác gõ cửa, dù sao thì hắn cũng không có ý định phá hoại tài sản của người ta.

“Cạch.” Cánh cửa lúc này được đẩy vào he hé. Vì trong nhà không có một bóng đèn chiếu sáng nên chỉ có thể thấy một bóng dáng của một người thanh niên mập mờ đứng giữa khe cửa.

Ánh mắt y lộ ra vẻ ngưng trọng nhìn chăm chăm ba người bọn họ.

“Tôi là đội giám sát đặc biệt được chính phủ phái tới để điều tra những vụ án giết người đã xảy ra gần đây. Mong gia chủ hãy hợp tác để mọi việc có thể mang lại một kết quả tốt nhất.” Seigi ra vẻ trịnh trọng nói.

Hai thiếu nữ bên cạnh nghe vậy liền hiểu mục đích của hắn khi nói câu này là có ý gì.

Về phía người thanh niên, tuy y đang ở trong bóng tối nhưng không có nghĩa là y có thể tránh được đôi mắt của hắn.

Chỉ thấy người này là một thanh niên đâu đó tầm hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, mặc bộ yukata màu xám có thiết kế đơn giản, chỉ là… trên gương mặt y toàn là vẻ cảnh giác.

“Khoan đã… hình như tôi từng thấy có một nhóm người cũng mặc bộ quần áo giống như các người vậy. Họ mang theo vũ khí…”

“Vậy anh có thể cho tôi biết họ đã đi về hướng nào không?”

Thanh niên kia chưa nói xong thì đã bị Seigi cắt lời.

Hắn nghiêm túc nhìn y, rồi nói tiếp.

“Chúng tôi đang trên đường tìm kiếm nơi mà họ đã mất tích đây, và họ cũng là một nhóm trinh sát được chính phủ gửi đến để điều những vụ án giết người xảy ra tại Shinjuku như chúng tôi.”

“Ôi! Thật may quá…” Người thanh niên nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng giải thích cho nhóm người Seigi nghe về một đội thăm dò đã đến đây từ ba ngày trước.

Lúc này ba người mới hiểu lý do tại sao mà đội thăm dò này lại gặp chuyện ở ngôi làng hoang.

Bởi những vụ án giết người tàn nhẫn với mất tích đa số đều là những nạn nhân sống gần đây nhất. Trong khi hai ngôi làng quỷ dị đó lại không cách quá xa khu phố này.

Vì thế mà đội thăm dò mới phải đi tìm manh mối ở hai nơi đó. Nếu không thì họ đi đâu để tìm?

Ngay sau khi lấy được thông tin từ người thanh niên, Seigi liền âm thầm cho Hinata sử dụng Byakugan để xem người thanh niên này có gì bất thường hay không.

Trong ngôi nhà này ngoài thanh niên ra thì chỉ có vợ con của y đang thấp thỏm ngồi trong nhà với vẻ lo âu.

Rất may là họ hoàn toàn không gặp vấn đề gì.

Seigi lo sợ người dân sống quanh đây dính phải Huyết Quỷ Thuật của con quỷ nào đó mà bị điều khiển thân xác và tâm trí, nên hắn mới để Hinata sử dụng Byakugan nhìn qua một lần.

Dù sao làm việc chú trọng vào sự cẩn thận một chút cũng không mất gì

“Cảm ơn anh. Chúng ta đi thôi.” Seigi điềm nhiên một tiếng, sau đó dẫn hai Kanae và Hinata rời đi.

Đi được một đoạn, hắn mới lấy ra hai món đồ vật hình gậy thon và dài hai mươi xăng-ti-mét, kích thước đủ để nắm trong tay của người trưởng thành.

Đưa cho mỗi nàng một cái, Seigi điềm nhiên nói.

“Chúng ta sẽ chia ra để đi đến hai ngôi làng đó. Tôi sẽ đi đến ngôi làng phía xa, còn hai người tới ngôi làng gần nhất đi. Nhớ kỹ một điều mà tôi muốn nói đây.”

Nhìn các nàng lộ ra vẻ ngoan ngoãn lắng nghe như hai con mèo nhỏ, hắn thầm mong sẽ có một ngày chinh phục được hai nàng ở trên giường.

Giọng nói mang sự dìu dịu tựa như hơi ấm đánh tan sự buốt giá từ Seigi khiến cho trái tim của hai thiếu nữ rập rờn không thôi.

“Nếu chẳng may gặp con quỷ nào khó giải quyết thì hãy chĩa thứ này lên trời rồi vặn nó, khi đó sẽ có một tia sáng bắn lên trên trời báo hiệu. Để lúc đấy tôi sẽ biết hai người đang gặp nguy hiểm mà còn chạy đến cứu viện. Nhớ nhé.”

Seigi thấy không còn gì để nói, đang định quay lưng rời đi thì Hinata đột nhiên níu lại hắn bằng những lời lẽ lo âu.

“Nhưng anh có ổn không nếu chỉ có một mình? Nếu không thì anh đi cùng với em và chị…”

Nàng còn chưa nói hết thì bị giọng nói tự tin của Seigi cắt đứt.

“Đi chung sẽ chỉ khiến thời gian làm nhiệm vụ của chúng ta bị kéo dài hơn mà thôi, huống gì cô cũng hiểu điều này mà, đúng không Kanae?”

Nghe hắn nói vậy, trong lòng tuy có một loại cảm xúc không muốn nhưng Kanae cũng chỉ có thể gật đầu, cắn răng nói.

“Cậu phải cẩn thận đó, để mai sau chúng ta cùng nhau thực hiện mong muốn đó…”

“Được…” Khóe môi lộ ra nụ cười tự tin, Seigi chỉ để lại một câu nói rồi biến mất.

Thấy vậy, Kanae và Hinata cũng không suy nghĩ nhiều mà lập tức rời đi.

“Đi thôi, Hinata.”

“Vâng.”

Seigi chạy qua không biết bao nhiêu là con hẻm lớn nhỏ, cuối cùng thì hắn cũng đến được nơi tồn tại các tin đồn đáng sợ nhất tại Shinjuku - Làng Kogome.

Hắn được nghe Kagaya kể lại rằng…

Trước kia ngôi làng này rất bình thường, mọi sinh hoạt của con người nơi đây phải nói là hài hòa đến trông thấy.

Không hiểu sao cho đến một hôm, vào cái đêm định mệnh khiến cho ai cũng phải gặp ác mộng mỗi khi nhớ lại cái cảnh tượng ghê người đó.

Sáu hộ gia đình bị giết một cách dã man ngay tại chính căn nhà của họ.

Mà đáng sợ hơn… thi thể của những nạn nhân này được phát hiện là đang ngồi trên bàn ăn, hoặc nằm trên giường trong các tư thế vặn vẹo một cách quỷ dị, cùng với vô số cái lỗ trên cơ thể như bị thứ gì đó đào qua da thịt họ để chui vào.

Điều gây ám ảnh nhất đó là biểu cảm của họ đều cùng nở một nụ cười vui vẻ với đôi mắt không tròng rỉ máu.

Ngay lúc đó, khi mà tất cả các thi thể được đi mai táng thì mới phát hiện ra là có một đống giòi bọ giun rết đang lúc nhúc làm tổ trong người của từng nạn nhân.

Cũng vài ngày sau đó, cả ngôi làng liền không có một người nào sống sót để rời khỏi nơi ma quái này…

Ngay tại thời điểm mà Seigi đặt chân đến, mọi cảnh vật xung quanh vào buổi tối trông âm u đến rợn người.

Một vài tiếng động lạ đột ngột vang lên sau từng bụi cây, đi kèm theo đó là sự yên lặng và tĩnh mịch đến đáng sợ của một ngôi làng u ám…

Tà tính và âm khí của nơi này quá nhiều… - Thần sắc lộ ra vẻ lãnh đạm, Seigi chậm rãi bước về phía trước.

Đối diện hắn lúc này là một cánh cổng bằng đồng đã bị ngày tháng ăn mòn mà hóa thành đống sắt rỉ sét trông thật xấu xí.

Cảm nhận được luồng âm khí lành lạnh phả qua song sắt, Seigi đưa chân đá bay cánh cổng rồi đi vào.

Sau khi thấy rõ cảnh vật ở bên trong ngôi làng, hắn không khỏi cau mày.

Dưới ánh trăng khuyết đang chiếu rọi là một cảnh tượng vô cùng thê lương…

Theo từng bước chân của hắn đi đến, từng căn nhà gỗ mục nát nằm ngổn ngang ở hai bên như bị thứ gì đó tàn phá qua từng ngày đang dần hiển hiện.

Đáng ghê tởm hơn là hàng loạt bạch cốt màu trắng cùng với họp sọ nằm vương vãi trên mặt đất cằn cỗi. Từng tiếng răng rắc vang lên trong sự yên lặng chết chóc theo mỗi bước chân của hắn khi đặt xuống.

Trong đó còn không thiếu các khung xương nhỏ của trẻ sơ sinh…

Đi được hơn trăm bước cùng với nội tâm đã trở nên lạnh như băng của mình.

Vào lúc này, ánh mắt của Seigi lộ ra sự sắc bén, trong nháy mắt rút ra thanh kiếm đang dắt trên vai.

“Xoẹt…”

“ki étttttttt!!!” Một tiếng kêu kinh tai nhức óc vang lên ngay khi lưỡi kiếm được chém ra.

Phía sau Seigi, một con rết dài năm mét đã bị cắt thành đôi và nằm bất động trong vũng máu đen đặc sệt.

Nó chết một cách nhanh gọn mà không phải quằn quại trong đau đớn…

“Ara ara… lại là một món tráng miệng không đơn giản tự đưa tới miệng…” Một giọng nói khinh khỉnh vọng lại từ nơi sâu nhất trong ngôi làng.

… - Theo ánh mắt lạnh lẽo của Seigi nhìn về phía trước.

Chỉ thấy cách đó không xa, ngồi trên một chiếc ghế được dựng nên bằng mấy trồng bạch cốt là một người thanh niên trẻ tuổi với làn da lam đậm.

Mái tóc dài của gã rẽ ngôi sang hai bên, để lộ ra chiếc sừng nhọn móc ngước lên phía trên.

Đặc biệt là đôi mắt của gã được khắc duy nhất một chữ Kanji cổ, là con số duy nhất khiến gã trở thành một trong những cơn ác mộng của các Trụ Cột hơn trăm năm về trước.

Đại Quỷ Trùng Saruma - Thượng Huyền Thất!