Sau khi Seigi và Hinata lót dạ bằng một bữa Ramen. Tối hôm đó, họ cùng nhau đi dạo trên con phố sặc sỡ các ánh đèn màu trong từng chiếc lồng nhỏ.
Nơi có những quán ăn, xe hàng bán rong được đặt hai bên lối đi có tấp nập người qua lại trao đổi và mua bán.
Trên đường đi, Seigi liên tục phổ quát kiến thức về thế giới này cho Hinata nghe. Trong đó có thời trang, công nghiệp hóa và mối lo ngại tiềm ẩn hiện tại mà nước Nhật đang phải đối mặt.
Seigi thấy trên nét mặt của Hinata vẫn có chút không được tự nhiên. Biết nàng còn tâm sự, hắn liền đưa nàng đi mua trang phục và những đồ vật nữ nhân hay dùng.
Dù cả hai vẫn có một khoảng cách nào đấy trong mối quan hệ hiện tại, nhưng nó cũng sẽ không tồn tại được bao lâu.
Khi họ vừa về đến dinh thự nhà Ubuyashiki thì bắt gặp Hoa Trụ đang đứng nói chuyện với Sabito, Giyuu và Makomo.
“Seigi, cuối cùng thì cậu cũng về. Tối nay ngài Oyakata muốn gặp chúng ta để nói chuyện, nên…” Kanae định nói gì đó thì thấy một thiếu nữ lạ lẫm mặc kimono trắng có hình cánh hoa đào đang đi theo phía sau Seigi.
“Cô ấy là ai vậy?” Sabito đánh giá qua thiếu nữ xinh xắn, rồi nhìn về phía Seigi.
“Cô ấy là một người mà tôi quen biết từ hai năm trước, tên là Hyuga Hinata. Vì một vài lý do mà tôi phải mang cô ấy rời khỏi nơi cô ấy đang ở. Mọi người về sau sẽ trở thành người một nhà, vậy nên chiếu cố cô ấy giúp tôi nhé.”
Nghe Seigi nói, ba ánh mắt đều chuyển sang chăm chú để đánh giá thiếu nữ đứng phía sau hắn.
Bọn họ cảm thấy lời này của hắn không có vấn đề nên rất dễ cả tin.
Hinata bị giật mình bởi cái nhìn đánh giá của nhiều người, nàng liền thi lễ trước mắt họ.
“Mong mọi người giúp đỡ…”
Thấy vẻ hấp tấp nhưng lại có vài ý kính trọng ở trong đó, ba người ngoài Giyuu ra thì đều mỉm cười để bày tỏ thiện ý.
“Đã là người một nhà thì lần sau không cần phải câu nệ như vậy đâu…”
“Vâng.” Hinata mỉm cười.
“Mà mắt cô bị làm sao vậy?”
“Dạ…”
…
Sau khi nhóm người Sabito rời đi. Seigi, Kanae và Hinata cùng nhau đi đến gặp Kagaya.
Seigi định mang Hinata đến để thông báo với Kagaya một tiếng với ý định sẽ sắp xếp cho cô nàng một khóa đào tạo cùng với Kanae và Shinobu.
Hắn không rõ thực lực hiện tại của Hinata đến đâu, chỉ biết nàng sử dụng nhẫn thuật đâu đó ngang cơ với Thượng Huyền Tam Akaza.
Còn Byakugan của nàng thì mạnh hơn năng lực Thế Giới Giác Ngộ nhiều lắm, không chỉ nhìn xuyên thấu tất cả mọi thứ mà nó còn cho phép người sở hữu có tầm nhìn rộng đến ba trăm sáu mươi độ với chu vi không quá năm ki-lô-mét.
Lúc này sắc mặt Kanae bỗng nhiên trở nên nặng nề như suy nghĩ điều gì đó, chợt mở lời.
“Xin lỗi vì đứa em gái của tôi đã gây phiền phức cho cậu vào buổi sáng hôm nay. Nếu nó có làm gì không đúng thì mong cậu bỏ qua cho, tôi sẽ về nói lại với đứa bé này…”
“Không có gì đâu, dù sao lỗi cũng là do tôi gây ra trước.” Seigi chấp nhận bỏ qua và nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kanae, bình tĩnh trả lời.
Hai người sau đó cũng đổi sang chủ đề khác để quên đi cái vấn đề không hay ho kia.
Rất nhanh họ đã tới căn phòng Kagaya đang đả tọa.
“Chúng tôi đã tới, thưa ngài Oyakata.” Seigi và Kanae cung kính quỳ một chân.
Về phía Hinata thì đã được Seigi nhắc vài điều cần làm trước khi gặp mặt người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đó, nên nàng cũng quỳ một chân ngay khi cặp nam nữ phía trước bắt đầu hạ người.
“Cảm ơn hai… ba người đã đến, cô cậu có thể cho ta biết vị cô nương đi theo hai người là ai không?” Kagaya nhẹ nhàng hỏi. Y chậm rãi cầm thìa quấy đều chén trà nóng trên tay rồi mới để xuống.
“Cô gái này là người của Vô Trụ ạ.” Kanae lập tức đáp, sau đó đánh một cái ánh mắt về phía hắn.
Thấy vậy, Seigi lại xướng ra bài văn đã nằm sẵn trong não của mình
“Cô ấy tên Hyuga Hinata, là người quen của tôi cách đây rất lâu trong một lần giết quỷ. Cho đến ngày hôm nay, tôi thấy cô ta gặp khó khăn nên không thể không giúp. Nên mới dẫn về đây để tìm một công việc thích hợp cho cô ấy làm.”
“Ta vẫn luôn xem trọng lòng tốt của cậu đấy, Vô Trụ Urokodaki à.” Kagaya khẽ tán dương hắn một câu, sau đó nặng nề nói.
“Trước tiên để vấn đề của vị cô nương này lại phía sau nhé. Tối hôm nay ta muốn bàn giao lại cho hai người một vấn đề đã phát sinh."
"Vài ngày trước ta có cử một đội bảy người đi đến thăm dò qua khu vực Shinjuku. Hôm nay, ngay khi con quạ của họ báo tin cho ta là đã đến đó, đấy cũng là lúc đột tín hiệu của đội thăm dò này lại biến mất một cách vô tung tại một ngôi làng bị bỏ hoang từ mấy tháng trước."
"Ta sợ rằng họ đã gặp chuyện không may xảy ra rồi, nên ta muốn hai người đi điều tra nơi đó đã xảy ra chuyện gì. Nếu có thể cứu được thì hãy cứu họ."
"Thời gian hai tháng sẽ rút gọn lại còn ngày kia là hai người khởi hành đến Shinjuku. Không biết hai người có phản đối không?" Kagaya hỏi bằng một vẻ suy tư.
"Không có, thưa ngài Oyakata. Vụ việc xảy ra ở Shinjuku lần này nên làm rõ càng sớm càng tốt là sự lựa chọn đúng đắn của ngài. Nếu để lâu hơn một chút thì tiềm ẩn của mối nguy cơ sẽ tăng lên khá cao." Seigi trả lời thay cho cả phần Kanae.
"Đấy cũng là trách nhiệm của chúng ta, thưa ngài Oyakata." Nàng cũng không ngại bồi thêm một câu.
"Cảm ơn hai người. Còn về phía vị cô nương mà Vô Trụ dẫn đến, không biết cậu sẽ sắp xếp thế nào nhỉ, Seigi?" Kagaya nhấp môi một ngụm trà rồi hỏi.
Hinata dùng ánh mắt hỏi han nhìn về phía Seigi, chỉ thấy hắn trầm ngâm một lát sau mới trả lời.
"Ngày kia tôi sẽ dẫn cô ấy đi cùng chúng tôi đến Shinjuku. Nếu ngài hỏi tại sao, thì cô ta sở hữu một năng lực cực kỳ mạnh có thể giết được quỷ bằng tay không."
"Cái gì..." Kanae giật nảy mình, quay lại quan sát Hinata bằng một ánh mắt khó tin.
Làm sao nàng có thể tin được chuyện một con người giết quỷ chỉ bằng tay không mà chẳng cần phải đợi ánh nắng mặt trời ló dạng để thiêu đốt chúng về với cát bụi được chứ. Chưa kể đó là một cô gái mười lăm, mười lắm sáu tuổi.
Nàng thấy Hinata cũng nhìn lại mình, nhưng trong đôi mắt xám trắng của cô ấy thoáng qua vẻ e dè nào đó một cách thiếu tự tin.
Sao một cô gái dịu dàng như cô ấy vậy lại có thể giết quỷ chỉ với tay không được? - Kanae thầm than, nàng lại nhìn về phía Seigi.
Chỉ thấy nét mặt của hắn vẫn tự nhiên như không đặt nặng vấn đề của thiếu nữ phía sau.
Kanae vẫn không hiểu hắn lấy tự tin ở đâu ra để đặt vào một cô gái nết na như vậy chứ?
“Cậu chắc chắn điều mình vừa nói chứ, Seigi?” Kagaya nổi lên hứng thú, mỉm cười.
“Khi tôi đã nói điều gì thì nó sẽ không bao giờ sai, thưa ngài Oyakata.” Seigi trả lời.
Nghe vậy, Kagaya trầm ngầm trong một lát rồi mới hỏi Hinata.
“Cô bé thật sự có năng lực như vậy sao?”
“V-vâng.” Hinata có chút ấp úng.
“Nếu vậy thì ngày mai ba người chuẩn bị các vật dụng cần thiết để ngày kia lên đường đi. Nhiệm vụ lần này sẽ rất khó… nhưng quan trọng ba người phải nhớ một điều, tuyệt đối không được bỏ mạng trong nhiệm vụ và an toàn trở về giúp tôi. Nhé?”
Kagaya nghiêm túc nói.
“Chúng tôi hiểu rồi.”
“Tôi hiểu rồi…”
Ba người Seigi trả lời.
Kết thúc buổi họp đột xuất tối hôm nay, Kagaya liền mời họ trở về nơi nghỉ ngơi.
Trong hành lang nhỏ có lối đi nối liền với hướng khuôn viên ngoài vườn, chỉ thấy Seigi, Hinata và Kanae đang bước đi.
Lúc này, Kanae lập tức đem hết nghi hoặc của nàng ra nói với hai người.
“Seigi, tôi có thể đọ sức với em ấy một lát được không?”
Seigi có hơi ngạc nhiên nhìn lại Kanae, giống như đồng ý với ý kiến đó của nàng, hắn quay lại hỏi Hinata.
“Em thấy sao, Hinata?”
“E-em… vâng, có thể ạ.” Hinata khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Seigi cũng không hỏi lý do Kanae làm vậy là để làm gì.
Bởi hắn hiểu rõ suy nghĩ của nàng hiện tại.
Sau khi ba người đi đến khuôn viên, Seigi nhẹ giọng nhắc nhở.
“Hai cô dùng ít lực thôi nhé vì đều chỉ là trao đổi kỹ năng qua lại nên không đáng để gây tổn thương cho nhau. Nhất là em đấy, Hinata.” Hắn nhìn lướt qua Hinata.
“Vâng, em hiểu rồi…” Hinata hít vào một hơi để sốc lại tinh thần rồi đáp.
Còn Kanae thì nhìn lại Seigi, hỏi.
“Em ấy thường sử dụng vũ khí gì để chiến đấu?”
“Dùng tay không với một vài bí kỹ của Gia tộc Hyuga. Cô cứ thử trao đổi vài chiêu thức với em ấy thì cô sẽ biết sớm thôi.” Seigi mỉm cười, nói. Sau đó lùi lại phía sau để giữ khoảng cách với hai thiếu nữ.
Nghe vậy, Kanae hơi nhíu đôi lông mày, lại hỏi Hinata.
“Em có chắc chắn rằng mình sẽ ổn không đó?”
Làm nàng ngạc nhiên là thiếu nữ ấy chỉ gật đầu với vẻ tự tin rồi đáp.
“Vâng, em đã sẵn sàng rồi ạ.”
“Được, vậy chị sẽ nương tay ở một vài trường hợp nếu em không xử lý được.”
Vì Kanae hơn Hinata ba tuổi nên hai nàng mới xưng hô với nhau như vậy. Nhưng đối với Seigi mà nói thì tuổi tác không quan trọng lắm, nên vẫn chỉ xưng hô là “cô” và “tôi” cho tự nhiên.
Lúc này, Kanae và Hinata đã đứng vào riêng vị trí của các nàng. Ai nấy đều khỏi lộ ra vẻ nghiêm túc trên gương mặt mỹ mạo, đẹp tuyệt trần của mình.
Seigi tự nhận làm trọng tài đứng ngoài, cất giọng hô.
“Một.”
“Hai.”
“Ba…”
“Bắt đầu!”