Chương 104: Thế giới mới không rõ...

Bên trong một không gian rộng lớn, nơi bao trùm toàn bộ sắc đen tựa như vực sâu thăm thẳm, mọi âm thanh đều yên ắng đến đáng sợ. Chợt có một tiếng reng vang lên liên hồi, đánh bay sự u ám đó đi đôi chút, kèm theo đó là một giọng nói vô hồn từ nơi nào đấy trong không gian vọng lại.

"Hệ thống đang hoàn thiện quá trình chuyển đổi thế giới. Nhiệm vụ cơ bản sẽ được đề ra sau khi chủ nhân thức tỉnh ở thế giới này."

"Xin vui lòng đợi vài giây..."

"Đã thay trái tim của chủ nhân bằng trang bị Thần Tâm. Các chỉ số cơ bản sẽ được tăng lên nhờ trang bị."

“Cụ thể chỉ số cơ bản mà Thần Tâm mang lại như sau.”

Giọng nói kia kết thúc, một màn hình điện tử hiện ra với vài thông tin trong đó:

- + 1000 máu; + 200% tốc độ hồi máu cơ bản; + 1% tốc độ hồi máu trong giao tranh (Nội tại này sẽ biến mất nếu như người sử dụng kết thúc giao tranh sau năm giây) -

Những thông tin này không phải để trưng cho đẹp, nó dành cho một ý thức duy nhất tồn tại ở nơi đây.

Không ai khác, chính là Seigi.

Lúc này hắn đang đọc thông tin trên màn hình, cũng không có lời nào để nói.

Trường hợp hiện tại vốn không khác gì so với thời điểm mà Seigi nghe thấy thanh âm của hệ thống lần đầu tiên. Hắn tồn tại dưới dạng một ý thức không có hình thể bị trói buộc tại chỗ.

Nghi ngờ đây là một chiều không gian nào đó dành riêng cho mình, Seigi đã hỏi hệ thống.

Đáp án nhận được là chính hắn đang kẹt tại bên trong nhận thức của chính bản thân đang ngủ say.

Giống như con người khi nhắm mắt, khung cảnh trước mắt họ sẽ bị che đậy bởi một bức tường đen sì, khi đó ý thức vẫn còn hoạt động tựa như Seigi lúc này.

“Kết thúc quá trình chuyển đổi. Chủ nhân thật may mắn vì lấy được phương thức bước vào thế giới này trực tiếp, thay vì đầu thai lại từ đầu.”

“Mọi kỹ năng, ký ức và nhân dạng của chủ nhân vẫn sẽ được giữ nguyên. Chúc chủ nhân thượng lộ bình an…”

“Và ôm theo nhiều nữ nhân khi kết thúc nhiệm vụ.”

Câu cuối của hệ thống làm hắn có chút mất tự nhiên.

Không phải là nữ nhân vô dụng, hắn chắc chắn sẽ thu để về sau sai vặt. Nếu cứ thấy gái là mắt sáng lên, trong đầu toàn ý nghĩ chịch choạc, quả thực cũng không ổn.

Làm vậy sẽ chỉ mang đến phiền toái cho bản thân.

Thế nên Seigi đã tính toán từ trước, đó là sang thế giới này phải sàng lọc hậu cung thật kỹ, không thể cưỡi bừa…

“Này, anh gì ơi…”

Chợt có tiếng nói trầm thấp của một thanh niên truyền đến, kéo theo tia sáng lóe lên ở phía cuối không gian đen tối, hòa tan toàn bộ bức màn màu đen quanh đây.

Seigi thức tỉnh, đồng nghĩa với việc hắn đã đặt chân vào thế giới mới!

Đôi mắt màu xanh lam hé mở, đập vào mắt Seigi lúc này là ánh sáng từ bóng đèn rọi xuống trên trần nhà.

Cùng với đó là hai gương mặt lạ hoắc đang cúi xuống nhìn chằm chằm chính mình, là một nam thanh niên và một thiếu nữ.

Seigi theo bản năng ngồi dậy, ánh mắt thản nhiên đánh giá xung quanh.

Ngoài hắn với cặp nam nữ bên cạnh đang ở trong một căn phòng, còn có vài người nữa cũng ở đây, cộng thêm hắn là mười hai người.

Điều Seigi chú ý đến, đấy là trang phục của tất cả những người này đều thuộc về thời hiện đại. Nếu nói là thời của hắn lúc còn sống cũng không sai. Ngoại trừ cặp nam nữ bên cạnh hắn cùng với hai người thanh niên đứng gần đó, họ mặc trên người một bộ đồ bó màu đen trông giống với loại hình chiến đấu.

Những thứ còn lại đối với Seigi đều không lấy làm lạ.

Ngoài ra còn có một khối cầu màu đen khổng lồ được đặt gần đó, nó là thứ nổi bật nhất tại trung tâm của căn phòng trống trải này.

“Ha ha ha!!! Nhìn bộ quần áo của thằng đó mặc kìa…”

“Nó nghĩ mình là diễn viên cổ trang hay gì?”

“Đt m trông ngớ ngẩn vãi l*n!”

Một tiếng chế nhạo phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nhận ra nó đến từ một nhóm người có bốn nam thanh niên, Seigi chỉ lạnh nhạt nhìn lại.

Nhìn qua mấy quả đầu xanh tóc vàng, xăm trổ đầy tay là Seigi có thể đoán ra ngay lũ ngợm này là mấy tên du côn đầu đường xó chợ.

Chỉ thấy một tên trong số đó chỉ tay về phía hắn, cùng với ba tên kia không ngừng ôm bụng cười, bên trong ánh mắt còn toát lên vẻ trêu chọc.

Khác với bốn tên này, những người xung quanh thì nhìn Seigi với vẻ kỳ lạ. Chỉ có ánh mắt của thiếu nữ bên cạnh là chăm chú quan sát hắn bằng vẻ trầm trồ, tựa như trong mắt nàng là một khối ngọc lớn với giá trị khổng lồ vậy.

Seigi ôm theo nghi hoặc nhìn lại bản thân, bấy giờ mới hiểu tại sao đám người này lại có thái độ khác thường đến vậy. Nguyên nhân là do bộ hắc y mà hắn đang mặc.

Đối với người hiện đại ở thế giới này đến nói, trang phục cổ trang quả thực là vô cùng hiếm thấy, cũng chẳng có ai nguyện ý mặc nó để đi ra ngoài đường cả. Nếu có, chắc chắn sẽ bị xem là khác người.

Nên rất dễ hiểu khi Seigi là tâm điểm trò cười của nhóm du côn.

Nếu để Gyutaro và Daki biết được điều này, chúng khẳng định là sẽ sống không bằng chết…

“Ê thằng kia, mày vừa chết ở khu đóng phim đến đây à?”

“Xem ra là vấp phải vạt áo mà chết đi?”

“Ha ha ha!!! …”

Thấy hắn không phản ứng, tưởng não của hắn có vấn đề, nhóm thanh niên không ngừng chế giễu.

Chỉ là những người còn lại cũng không hùa theo. Tương phản với mấy tên côn đồ, dường như họ không vui khi thấy hắn bị nhục mạ thẳng thừng.

Thế nhưng Seigi không để ý nhiều đến thế. Là người đàn ông đã qua bốn mươi tuổi trong hình hài của một người thanh niên, thậm chí là trải qua nhiều trận chiến đẫm máu.

Sao Seigi có thể bị những lời này của chúng xao động cảm xúc?

Hắn chỉ xem đó như cơn gió thổi qua tai, hoàn toàn không để ý đến.

Vả lại bản thân chưa có hiểu biết về thế giới này, nên hắn cũng không muốn giết người quá sớm.

Chỉ sợ bản thân hắn vừa thả ra sát khí, đến lúc đó mấy thằng ngợm này muốn quỳ xuống xin lỗi thì đã quá muộn…

Nam thanh niên ở bên cạnh nhíu mày nói, có vẻ như bản thân cũng không ưa nhóm người người kia. Y đứng dậy, bàn tay đưa về phía Seigi, gương mặt chững chạc lộ ra vài phần thân thiện.

“Anh đừng để ý đến mấy tên đó, nếu đã gặp nhau thì chúng ta giới thiệu một chút nhỉ. Tôi tên là Kato, họ Masaru.”

Đám du côn kia thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhổ một bãi nước bọt.

Cảm nhận được thái độ chân thực của Kato qua ánh mắt, Seigi cũng không bày ra vẻ lãnh đạm, chỉ nói hai lời “cảm ơn” rồi tự mình tự đứng dậy.

Seigi không muốn bản thân mang cảm giác mắc nợ người khác. Nếu đối phương đã bày tỏ ra sự thân thiện, đương nhiên là hắn sẽ đáp lại tương tự như thế. Vừa không làm mất đi phong thái, vừa hợp với lẽ thường tình của hắn.

Lúc này, thiếu nữ đứng bên cạnh Kato có chút rón rén lại gần hắn, mang theo vẻ mặt tò mò, nhỏ giọng nói.

“Tôi là Kishimoto Kei, gọi tôi là Kei… Không biết tên anh là…”

Nhìn qua thiếu nữ tóc ngắn màu nâu, Seigi nhận ra ánh mắt của cô từ đầu đến cuối đều dán ở trên mặt mình. Nhưng hắn không để tâm mấy, nhàn nhạt đáp.

“Tôi tên Seigi, là diễn viên của một đoàn phim, quả thực là không may dẫm phải vạt áo…” Nói đến đây, Seigi giả vờ bày ra vẻ buồn bã.

Để nắm bắt được tình hình lúc này, hắn không ngại diễn kịch một chút.

Nghe vậy, sắc mặt của mọi người ai ai cũng lộ ra vẻ giật mình. Không nghĩ tới nó đúng với câu mà một tên trong đám du côn vừa nói, không ngờ người thanh niên này lại có một cái chết xàm đến mức không thể xàm hơn.

“Nơi này cũng không phải chỉ có mình anh là gặp chuyện không may đâu. Nếu cứ đứng ở đó buồn cho cái chết của mình, không sớm hay muộn anh sẽ chết thật đấy.”

Một thanh niên mặc trang phục bó sát màu đen mở miệng, trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn.

Cuối cùng là nhờ có Kato giải thích, Seigi cũng hiểu rõ lý do tại sao những người này lại có mặt tại đây, và quả cầu màu đen kia là thứ gì.

Tất cả bọn họ đều là người đã chết bởi một vụ tai nạn hoặc rủi ro không may nào đó, vô tình bị đưa đến căn phòng này. Tại đây, họ bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ do quả cầu màu đen đưa ra.

Đó là cách duy nhất để rời khỏi căn phòng này…