Seigi bước ra khỏi căn nhà gỗ, thấy bên ngoài không có ai, hắn gọi một tiếng.
"Daki."
"Thiếp thân có mặt." Một bóng người thon dài xuất hiện, lặng im đi đến phía sau hắn.
Nàng có gương mặt xinh xắn. Dáng người nóng bỏng vô cùng, mảnh vải thiếu thốn vốn không đủ để che đậy đi đường cong mềm mại trên cơ thể thướt tha của nàng. Đặc biệt là cặp ngực đẫy đà với bờ mông căng mọng, mỗi một bước đi khiến cho chúng rung rinh nhè nhẹ.
Vẻ ngoài đẹp như một đóa u lan, mang theo vài nét mị hoặc và quyến rũ động lòng người. Mà đẹp đến mức này, ngoài Daki ra thì còn ai khác hay sao?
Chỉ thấy mặt mày của nàng ủ rũ như gặp chuyện bất bình, ánh mắt u oán thỉnh thoảng liếc về phía bóng lưng phía trước.
Tuy Seigi không quen với cách tự xưng là "thiếp thân" của nàng, nhưng cũng không để ý quá nhiều, hắn chỉ hỏi.
"Gyutaro đâu?"
"Thưa ngài, anh ấy vẫn đang dọn dẹp nốt vài quận ở Kyoto ạ." Daki kính cẩn trả lời, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn giấu không được vẻ khó chịu.
Vì Seigi không quay lại nhìn nên vẫn mới không nhận ra, chỉ cảm thấy năng suất làm việc của Gyutaro quả thực rất tốt.
Không biết vì lý do gì mà y lại chăm chỉ đi cày cuốc như thế, nhưng đức tính siêng năng như vậy thật đáng để tự hào. thầm tán thưởng Gyutaro một câu, lúc này Seigi mới phát giác ra có điều gì đó là lạ.
Hắn quay lại nhìn thì thấy vẻ mặt không vui của Daki, liền hỏi.
"Cô có chuyện gì sao?"
Thế nhưng Daki chỉ tránh đi ánh mắt bối rối, trả lời qua loa.
"Không có chuyện gì..."
"Thật?" Seigi biết có hỏi nữa cũng sẽ không nhận được câu trả lời chính xác từ nàng, đành phải thông qua nô ấn trên người nàng để cảm nhận.
Cuối cùng Seigi mới đoán được tâm tình của Daki lúc này ra sao.
Thì ra là nàng ta đang ghen!
Tuy không rõ nhưng hắn cũng đại khái hiểu là vì sao.
Đêm qua không chỉ có một mình hắn với bốn người kia lâm vào trận chiến, mà còn có một người nữa âm thầm quan sát ở bên ngoài. Qua thông báo từ nô ấn khi đó nên Seigi mới biết Daki đang ở phụ cận, nhưng không nghĩ nàng vậy mà tự ý tò mò nhìn trộm hắn "đánh nhau" với bốn người kia.
Với bản tính ngạo kiều luôn muốn chiếm thứ khác làm của riêng như Daki, tận mắt nhìn thấy người trong lòng vui vẻ với nữ nhân khác chắc chắn là sẽ không vui rồi!
Về sau có lẽ nàng ta tự mình cảm thấy tổn thương đi...
Điều này nói rõ lên tâm tư của Daki đối với hắn, đặc biệt là thông qua nô ấn, Seigi lại càng hiểu rõ hơn mức độ tình cảm của Daki dành cho mình lớn đến nhường nào.
Hắn biết rõ nó xuất phát từ đâu.
Seigi bước về phía Daki, từ trên nhìn xuống gương mặt xinh đẹp hiếm ai có được của thiếu nữ.
"Vì cái gì cô lại nảy sinh tình cảm với ta?"
Nghe được lời hắn hỏi, Daki hơi biến sắc, nàng lập tức tránh đi ánh mắt của Seigi. Không nghĩ tới suy nghĩ của nàng vậy mà bị hắn nhìn thấu, ngược lại còn trực tiếp vạch trần làm cho nàng vô cùng bối rối.
"H-hình như ngài đang hiểu lầm... ta kh-không có..."
Daki rốt cuộc không thể dối lòng, nhắm mắt nói ra suy nghĩ duy nhất của bản thân.
"Ta... không thể ngừng nghĩ về ngài sau lần đó..."
Nàng nghĩ người thanh niên này sẽ tức giận, vì thế mới không dám nhìn trực tiếp vào mắt hắn.
Thế nhưng làm cho Daki ngoài ý muốn, Seigi chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên má nàng, đưa mặt nàng đối diện với hắn.
"Há? Lần nào?" Seigi nhàn nhạt hỏi.
Daki lim dim đôi mắt, mới hé ra thì thấy hắn đang dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn mình chăm chú. Trái tim của Daki lúc này như bị sự đẹp trai của thanh niên trước mắt làm cho tan chảy, biết không thể trốn tránh, nàng chỉ còn cách thổ lộ với vẻ ngượng ngùng.
"Do câu nói kia của ngài để cho ta cảm nhận được sự an toàn. Vì từ trước tới nay, chưa từng có ai để ý đến sự sống chết của ta và anh hai cả, ngược lại giống như một sợi xích ràng buộc... mọi thứ cứ như chống lại chúng ta vậy, cho đến khi ta gặp được ng..."
Ngay lúc Daki nói ra câu cuối với cảm xúc mãnh liệt nhất, một ngón tay chặn lại đôi môi đỏ của nàng.
"Ta hiểu đại khái rồi, không nghĩ tới một thiếu nữ như cô lại dễ dàng động lòng chỉ vì một câu nói như vậy đâu."
Seigi điềm nhiên đáp, sau đó làm ra một động tác mà Daki không hề nghĩ đến.
Hắn cúi đầu, thơm nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó chậm rãi ghé xuống tai nàng thủ thỉ vài lời ngon ý ngọt.
"Người ta nói gặp được nhau là cái duyên chính là lẽ thường tình..."
"Giống như ta và cô gặp nhau như một cái duyên, nếu chúng ta không có cơ hội gắn bó suốt chặng đường dài, chẳng phải điều đó đi sai với lẽ thường ư?"
Trải qua khoảng thời gian được Seigi giúp đỡ và chiếu cố cho đến thời điểm hiện tại, một thiếu nữ ngạo kiều như Daki không thể nghi ngờ là bị lời nói này của hắn làm cho tan chảy tâm trí, nàng lâm vào vô thức trong thoáng chốc. Thần sắc mê man lúc này như đại biểu cho cảm xúc rung động lần đầu tiên trong lòng của một thiếu nữ khi gặp được tình yêu chân thành.
"Theo ta."
Chờ nàng tỉnh táo lại thì Seigi đã quay lưng rời đi, để lại một câu.
"Chẳng lẽ ngài ấy định..."
Bởi vì một lời nói kia mà Daki nghĩ rằng hắn đã động lòng, muốn tìm một nơi riêng tư để làm chuyện đó với nàng.
Quả thực tiến triển quá nhanh, khiến nàng không thể ngờ tới!
Tưởng tượng trong đầu khung cảnh bản thân bị cơ thể săn chắc ấy đè lên rồi làm những thứ mạnh mẽ, sắc mặt của Daki nhất thời đỏ ửng.
"Đ-đợi ta!" Nàng lập tức chạy theo, kiều mị gọi một tiếng.
Đi được vài giờ, cuối cùng hai người cũng dừng chân.
Đứng trước một hang động bằng đá, nơi này cách căn nhà của Seigi khá xa, Daki thấp thỏm nhìn vào thì thấy bên trong không lớn lắm, nàng mới nghi hoặc nhìn về phía Seigi.
Đột nhiên Daki đoán ra một khả năng, rất có thể Seigi muốn làm chuyện đó ở nơi đậm chất hoang dã, tự nhiên và không dễ bị phát hiện, nên mới dẫn nàng đến đây.
Nàng không nghĩ tới khẩu vị của Seigi lại độc đáo như vậy.
Mặc dù có chút cặn bã.
Nhưng nàng thích!
"Đứng ở ngoài canh gác đến khi ta đi ra." Seigi biết được tâm tư của Daki, trong lòng cười thầm nhưng ngoài mặt chỉ thản nhiên nói.
"Hả?" Thấy hắn bỏ lại mình rồi tiến vào trong hang, Daki lộ ra vẻ ngốc trệ.
...
Ngồi xuống một bệ đá gần đó, Seigi mở lên giao diện của hệ thống rồi lấy ra một vài đồ vật.
Vài tháng trước hắn đã sử dụng hộp quà tân thủ, mà những đồ vật này chính là ở trong đó. Bao gồm một viên ngọc màu xanh lam to bằng nắm tay, một viên đá màu đỏ mọc đầy hắc văn bên ngoài, một viên đá cuội màu trắng xám, năm lọ thuốc màu đỏ, cuối cùng là hai mươi viên đá quý màu cam.
Đã được hệ thống chú thích cho từng món đồ trước đó, lúc này Seigi cầm lên viên đá cuội màu trắng xám.
Nó được gọi là Lưu Pháp Thạch, giải thích cho qua loa thì nó có công dụng lưu lại những công pháp tu luyện hoặc võ hoặc để đời của các cao nhân.
Thứ được lưu ở bên trong không ngờ lại mang tên Thiên Ngoại Hoá Thân Tiên Pháp, sặc mùi danh tự của tu tiên giới.
Seigi có hơi nghi hoặc, phải chăng bản thân có liên quan đến nhân quả của vị tiên đế hay thần thánh nào đó, chờ đến khi bản thân đăng phong tạo cực mới lộ mặt hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy trường hợp này cũng có vẻ khả quan.
Thế nhưng Seigi không quan trọng hoá vấn đề sớm như vậy làm gì. Bởi hắn rõ ràng một điều, nếu biết quá nhiều trong khi thực lực của bản thân yếu kém, cái giá phải trả có khi sẽ là tính mạng của hắn.
Gạt vấn đề này sang một bên, Seigi cầm lên Lưu Pháp Thạch rồi bóp nát, một luồng sáng trắng thoát ra, chui vào trong đầu hắn.
Hàng loạt thông tin liên quan đến Thiên Ngoại Hoá Thân Tiên Pháp bỗng chốc diễn hoá ra, tựa như một cuộn phim chiếu lại cho hắn xem với tốc độ rất nhanh.
Seigi không chần chừ, nhắm lại đôi mắt rồi ngồi xếp bằng ngay ngắn, cảm thụ cỗ lực lượng lạ lẫm đang ngưng tụ trong đầu.
Chúng chính là thông tin lưu trữ trong Lưu Pháp Thạch, số lượng vô cùng lớn, may mắn là nhờ có khả năng thích nghi nên quá trình cảm ngộ mới được rút ngắn lại.
Muốn ngưng tụ ra hóa thân, trước tiên chủ thể phải có biết cách tách rời cơ thể bằng pháp lực. Nhưng trái ngược với cách làm ở trên, Seigi lại lấy tà lực và huyết lực để thay cho pháp lực, tách rời thân thể.
Chưa đến ngày thứ mười, ở bên cạnh Seigi không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bóng người đang ngồi xếp bằng. Mà người này lại có vẻ ngoài trông giống hệt hắn, ngũ quan tuyệt mỹ, vóc người cân xứng. Có thể xem y như là hoá thân thứ nhất của Seigi.
Ngày thứ hai mươi, thân ảnh mơ hồ của hóa thân thứ hai mới dần hiển hiện, có thể thấy nó chưa phải là một hóa thân hoàn thiện.
Tiến trình của Seigi chậm như vậy cũng là dễ hiểu.
Để xây dựng nên một hóa thân, nên nhớ người mới nhập môn phải bỏ ra rất nhiều sự cẩn thận và tỉ mỉ ở trong đó, càng về sau sẽ càng khó khăn hơn gấp bội.
Chỉ khi tu luyện đến mức viên mãn môn công pháp Thiên Ngoại Hóa Thân Tiên Pháp, lúc đó nhất niệm tạo ra vô số hóa thân đều là chuyện có thể.
Khoảng thời gian này Daki vẫn một mực canh ở bên ngoài theo như lời dặn của Seigi. Mặc dù buồn tẻ khi cứ phải ngồi nguyên một chỗ như vậy, nhưng so với một con quỷ sống hơn hai trăm năm như nàng thì từng đó không tính là gì.
Sang ngày thứ sáu mươi, hóa thân thứ hai mới được ngưng tụ hoàn mỹ.
Bên trong hang động lúc này có hẳn ba thân ảnh mang khuôn mặt của Seigi đang ngồi xếp bằng. Từ dung mạo cho tới vóc dáng đều giống nhau đến mười phần. Điều đáng nói là ba hóa thân này không phân biệt đâu là chủ thể, đâu là phân thân.
Hóa thân khác biệt với phân thân ở điểm nhận thức và năng lượng sinh mệnh thuần túy tuần hoàn trong cơ thể.
Một chủ thể đã tự chia tách ra làm ba hóa thân. Có thể xem chúng như chủ thể, ba hóa thân chính tương ứng với ba chủ thể.
Linh hồn, ý thức của các hóa thân được quy làm một, sẽ không có chuyện xảy ra bất đồng ý chí giữa chúng.
Vậy nên ba người này chính là Seigi, đều cùng một chủ thể có nhận thức chung.
Một hóa thân trong đó mở ra đôi mắt, nhìn về phía hai hóa thân còn lại.
Mà hai hóa thân cũng đồng dạng nhìn về phía hắn.
Trầm tư một lát, Seigi lấy ra viên đá màu đỏ mọc đầy hắc văn bên ngoài, đưa cho một hóa thân rồi nói.
“Cậu sử dụng nó đi.”
Hóa thân kia nhận lấy viên đá màu đỏ, chính hắn cũng biết nó được gọi là Ký Sinh Chủng và có công dụng như thế nào, những điều này đã được hệ thống giải thích qua trước đó, cho nên các hóa thân đều biết.
Chỉ thấy hắn đem viên đá to bằng quả trứng gà bỏ vào miệng, thản nhiên nuốt xuống.
Seigi cùng với hóa thân kia dùng ánh mắt bình tĩnh quan sát.
Có thể nói cả ba hóa thân đều cùng chung một ý niệm, không ai so đo với ai.
Kiểu như ngươi và ta đều là cùng một người, ngươi làm sự tình gì thì cũng chính là ta làm sự tình đó.
Hoàn toàn không phân biệt.
“Còn cậu.”
Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Seigi đem toàn bộ huyết lực cùng với huyết tinh hóa thành một viên cầu nhỏ màu đỏ, sau đó đánh vào người hóa thân còn lại.
“Cậu cảm thấy việc này ổn chứ? Vì sức mạnh của chúng ta sẽ không còn mạnh như lúc ban đầu nữa…” Hóa thân này lộ ra vẻ suy nghĩ.
Seigi nhàn nhạt lắc đầu.
“Chẳng lẽ cậu định bước sang thế giới khác với một cơ thể vô dụng như vậy sao?”
Nghe vậy, hóa thân kia liền cảm thấy hợp lý, gật đầu.
"Quả thực..."
Trước đó Seigi có hỏi qua hệ thống về việc các hóa thân đi qua cánh cổng sang thế giới khác có tính là vi phạm quy tắc hay không.
Đáng ngạc nhiên là nó không có ảnh hưởng gì.
Nhưng tùy vào cấp bậc sức mạnh của hóa thân khi bước qua cánh cổng, mỗi thế giới khác nhau tương ứng về mặt cấp độ khi đó sẽ được mở ra, đồng nghĩa với việc không chỉ có một Seigi xuyên qua nhiều thế giới khác nhau tại một thời điểm.
Sau khi trao sức mạnh đi sức mạnh của La sát huyết mạch cho một hóa thân, chỉ giữ lại Tà thần huyết mạch. Cảnh giới nhị trọng đỉnh phong của Seigi giờ đây giảm xuống một cái tiểu cấp, về lại với nhị trọng hậu kỳ như mấy năm trước đó.
Còn hóa thân nhận được La sát huyết mạch thì trực tiếp tấn thăng lên cảnh giới nhị trọng trung kỳ.
Khi bản thể phân thành các hóa thân, sức mạnh của chúng không giống nhau, sẽ có mạnh có yếu.
Vì Seigi muốn đẩy nhanh tiến trình phát triển sức mạnh, thế nên mới nghĩ ra cách để các hóa thân đặt chân vào từng thế giới riêng biệt, sau đấy tự tìm cách tăng lên sức mạnh của bản thân.
Một lúc nào đó các hóa thân đã có thực lực nhất định, khi trở về làm một bản thể, ngưỡng sức mạnh kia chắc chắn sẽ không thể đo lường.
Trong tay của Seigi lúc này là viên ngọc màu xanh lam, thứ này chính là “chìa khóa” để mở ra cánh cổng đi sang thế giới khác.
Hắn bóp nhẹ một cái, viên ngọc liền vỡ nát.
Mà ngay lúc này ở trước mắt ba hóa thân, vài tiếng roẹt roẹt truyền đến, một cánh cổng hình tròn với bán kính ba mét lập tức xuất hiện. Chỉ thấy bên trong tràn ngập từng giải năng lượng màu xanh lam lấp lánh, tựa như một hồ thạch nhũ tích tụ ở trong đó trông vô cùng đẹp mắt.
Cánh cổng này có một nguyên tắc, người nào muốn mang theo cá thể khác cùng đi vào một thế giới, bắt buộc phải cầm tay nhau rồi đi vào. Nếu không, họ sẽ lạc sang thế giới khác nhau, mà điều Seigi cần chính là điểm này.
Hai hóa thân liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó cầm lấy hai lọ thuốc đỏ đưa cho người còn lại.
Trước khi rời khỏi thế giới này, Seigi không quên dùng điểm tích lũy của mình để đập vào một món trang bị cao cấp.
Món trang bị này cuối cùng là nhường cho hóa thân sở hữu Tà thần huyết mạch.
Sau đó cả hai ăn ý nhường nhau một người bước qua cánh cổng trước, một người đi sau, bỏ lại một hóa thân đang ngồi xếp bằng mà rời khỏi thế giới này.
Vài phút đã trôi qua kể từ khi hai hóa thân kia rời đi, ấy vậy mà cánh cổng bước sang thế giới khác vẫn chưa biến mất.
Chỉ thấy trước người hóa thân đang ngồi yên lặng gần đó, một màn hình điện tử hiện ra với nội dung.
"Thời hạn tồn tại của cánh cổng nối sang chiều không gian khác là ba mươi sáu tháng, hiện tại còn hai mươi tháng, không biết chủ nhân có muốn phục dụng ngay sau khi luyện hóa xong Ma Long Chủng không?"
"Có..."
Đạo hóa thân này nhàn nhạt đáp.