Mười lăm phút sau, trước cổng tiệm trà Hàn Thu
"Cạch - Sầm"
"Đến nơi rồi. Cảm giác cứ như đã lâu lắm rồi mới quay lại đây ấy" - Tôi mở cửa bước xuống xe
Bãi đổ xe của tiệm trà hôm nay khá vắng vẻ. Cũng phải thôi, hôm nay là ngày bình thường mà nên chắc ai cũng bận bịu đi làm cả rồi
"Với số tiền trong tài khoản hiện giờ lại còn cộng thêm đức tính tiêu xài giản dị của mình nữa. Đủ để tiêu xài xả láng cả vài chục năm mà không phải đi làm a. Hắc hắc" - Vừa chậm rãi cất bước đi vào tiệm trà, tôi vừa hí hửng tự mãn trong lòng (Vượng Tài: õ_ó)
"Xin chào ngài, mời ngài đi theo tôi" - Một nữ nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Huy Vũ liền cúi khom người, đưa tay ra làm động tác mời
Tôi chỉ gật đầu mà không thắc mắc gì, cùng cô ta bước vào thang máy. Chắc chắn là Mộng Nhu đã sắp xếp cho nữ phục vụ này đứng đây để chờ tôi
"Ding" - Cửa thang máy mở ra khi đến tầng năm và cũng chính là sân thượng
Đứng trên này rồi, tôi mới nhận ra tiệm trà này lớn đến cỡ nào. Khung cảnh trên sân thượng cũng hoàn toàn khác hẳn so với các tầng phía dưới, nhìn y hệt như một khu vườn thượng uyển thu nhỏ
Ở trên này, ngoài những bồn hoa kiểng đủ loại màu sắc còn có rất nhiều những chậu cây bonsai lớn nhỏ khác nhau được cắt tỉa cẩn thận. Ngoài ra còn có đài phun nước và các bức tượng sư tử được điêu khắc vô cùng chi tiết
Tôi không nhịn được mà hít một hơi thật dài, mùi hương trà thơm ngát ở đây còn dễ chịu hơn so với bên dưới vô số lần
"Anh Huy Vũ, anh tới rồi. Ông tôi đang ngồi chờ anh bên trong" - Hàn Mộng Nhu từ trong gian nhà bước ra, cười nói với Huy Vũ
Hôm nay cô đang diện một bộ áo dài truyền thống màu đỏ rực có có những họa tiết trang trí khá đẹp mắt. Những đường cong trên cơ thể được triển lộ đầy tinh tế
"Chào cô Mộng Nhu, hôm nay cô cũng đẹp lắm" - Tôi bước tới chìa tay ra với cô ta
Hàn Mộng Nhu mỉm cười đưa tay ra đáp lễ:
"Cảm ơn anh rất nhiều"
Chúng tôi cùng trò chuyện xã giao thêm một lát. Khi cuộc nói chuyện kết thúc, tôi gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nhắc nhở:
"E hèm ... Mộng Nhu à. Chúng ta phải bắt tay nhau đến khi nào đây ??"
"!!!" - Hàn Mộng Nhu cũng nhận ra mình đã hơi thất thố, lập tức giật tay mình lại
"Haha xin lỗi nhé. Trò chuyện với anh vui quá nên tôi có chút lơ đểnh. Mời anh vào"
"Trời ạ chuyện bé xíu mà, việc gì đâu mà phải xin lỗi tôi" - Tôi buồn cười lắc đầu, bước theo cô ấy
"Khanh khách !! Ai mà biết được đây" - Hàn Mộng Nhu bạo dạn khoác lấy cánh tay Huy Vũ, dựa cả cơ thể mềm mại sát rạt vào anh, cùng nhau bước vào
...
"Ông của cô quả nhiên rất thích những món đồ sưu tầm bằng gỗ nhỉ ??"
Nhìn các nội thất trang trí xung quanh, tôi không nhịn được mà tấm tắc khen ngợi
| WOW !! Đây chẳng phải là bức "The Starry Night" (Đêm Đầy Sao) của đại danh họa Van Gogh hay sao !! Một trong những kiệt tác kinh điển nhất của ông ấy luôn |
| Mình đặc biệt thích tranh vẽ của Van Gogh. Đáng tiếc, tất cả bọn chúng nếu không có chủ thì tất cả đều đã được trưng bày trong bảo tàng cả rồi |
| Quan trọng nhất là ... mình không có tiền để mua nổi chúng a | - Hai mắt tôi dán chặt vào từng đường nét vẽ trên bức tranh
"Anh cũng thích tranh của họa sĩ Van Gogh hả ??" - Hàn Mộng Nhu giả vờ hỏi, cũng nhân lúc này muốn tìm hiểu thêm chút ít về sở thích cá nhân của Huy Vũ
"Đúng vậy đó. Tác phẩm khiến tôi cảm thấy ấn tượng nhất của ông ta chính là "Starry Night Over Rhone" (Đêm Đầy Sao Trên Sông Rhone)" - Tôi trả lời cô ấy trong khi mắt vẫn không dời khỏi bức tranh
"Hahaha !! Cậu Vũ đây chắc là rất am hiểu về hội họa nhỉ ??" - Đúng lúc này có tiếng cười lớn đầy phấn khích vang lên ở phía sau
Vì do quá tập trung nên âm thanh này khiến tôi có chút giật mình
"Chú Lĩnh, cháu chào chú. Thật ra cháu không hiểu biết nhiều như vậy đâu, nói trắng ra là dốt đặc cán mai luôn đấy. Vincent van Gogh là người duy nhất cháu để ý nên chỉ biết qua loa thôi ạ"
Ánh mắt già nua của Hàn Lĩnh chợt rơi vào vị trí nơi hai cánh tay đang khoác chặt lấy nhau của hai người
Thế nhưng ông lại chẳng có chút phật lòng nào, chỉ vỗ vỗ vai Huy Vũ:
"Cậu làm tôi đợi mãi đấy. Nào, chúng ta vào làm vài ván ngay bây giờ đi. Tôi vẫn giữ lời hứa đợi đánh ván cờ đầu tiên với cậu bằng bàn cờ quý đó"
"Vâng thưa chú Lĩnh" - Tôi có chút cười khổ trước ông lão nghiện cờ này
Cả ba người cùng nhau bước lên lầu
Tầng lầu này lại giống như một tầng lửng hơn được trải chiếu Tatami. Tuy khá rộng rãi nhưng lại không có bàn ghế cao nào khác, chỉ có duy nhất một bàn cờ vây được đặt ở trung tâm cùng những tấm đệm lót
"Tôi đã đặt tên cho bàn cờ vây quý giá này là "Nam Lĩnh". Cậu thấy thế nào ??" - Hàn Lĩnh cười nói, khoanh chân ngồi xuống đệm
"Hay !!" - Đàn ông thì không cần nhiều lời với nhau, tôi chỉ nhận xét ngắn gọn một chữ và đưa ra ngón tay cái
"Anh Huy Vũ, anh rất thích món bánh Black Forest phải không ?? Thử tay nghề của tôi nhé" - Hàn Mộng Nhu mỉm cười, bưng ra một đĩa bánh lớn thơm ngào ngạt mùi rượu và socola
"Thực sự là cô tự làm sao ?? Hưm ... thơm thiệt nha. Cảm ơn cô, vậy thì tôi không khách khí nữa"
"Ưm, ngon lắm !! Chú Lĩnh, chúng ta bắt đầu thôi"
Nhìn thấy Huy Vũ tự nhiên như người nhà mà không một chút khách sáo nào, trong đôi mắt già nua của Hàn Lĩnh tràn ngập thưởng thức. Đã bao nhiêu năm rồi ông mới gặp được một chàng trai thú vị như thế này
Hai người đàn ông một già một trẻ vừa chơi cờ, vừa trò chuyện với nhau về các chủ đề trong cuộc sống. Tuyệt nhiên không hề nhắc tới chuyện công việc
Hàn Mộng Nhu ngồi ở bên cạnh thì chỉ im lặng và chăm chú quan sát nước cờ của hai người hay nói đúng hơn là bàn tay của Huy Vũ. Thỉnh thoảng cô lại lén lút liến nhìn vẻ nghiêm túc trên gương mặt điển trai của anh
...
"Chiếu tướng !! Haha lần này cháu thắng rồi nhé" - Giọng nói của Huy Vũ tràn ngập sự phấn khích
"Cậu đã chơi cờ vây được bao nhiêu năm rồi ?? Tôi có cảm giác như trình độ của cậu cứ như được nâng cao lên theo từng ván cờ vậy" - Hai mắt Hàn Lĩnh dán chặt vào thế cờ trên bàn
Nội tâm của ông ta vô cùng kinh ngạc kèm khó tin. Hai người họ đã cùng nhau chơi được ba ván, ván đầu tiên và ván thứ hai ông đều thắng dù tốn kha khá công phu
Cho đến ván thứ ba, ông đã bị hạ gục một cách tâm phục khẩu phục. Thời gian kết thúc ván cờ thậm chí còn nhanh hơn hai ván trước một chút
"À cháu đã bắt đầu chơi cờ chỉ mới một ngà .. ý cháu là hai năm rồi ạ. Chẳng qua chỉ là có chút may mắn thôi" - Huy Vũ trả lời đầy gượng gạo
| Móa nó xém chút nữa thì nói ra sự thật rồi. Mặc dù là sự thật nhưng ai mà tin cho nổi chứ ?? Không khéo còn bị chú Lĩnh cho rằng mình mạnh miệng ba hoa, ba láp ba xàm a |
| Hử ?? Mộng Nhu nhìn mình làm gì ?? Bộ sợ rồi hay sao ?? Hừ !! Tôi còn chưa phục thù cô đâu, cứ chờ đấy |
"..."
"Quả nhiên anh ta chính là thiên tài cờ vây. Mình đã phải mất gần bảy năm đằng đẵng mới có thể chơi sòng phẳng được với ông mình, còn anh ta ... chỉ có một ngày chính là cái hôm chơi với mình thôi á ?? Người so với người thật là tức chết mà"
"Thế nhưng thiên tài thì tính sao đây ?? Anh ta mãi cũng sẽ chẳng đánh cờ thắng được mình. Anh là thiên tài còn em chơi gian lận, ufufu♥" - Biểu cảm tươi cười trên gương mặt tinh xảo của Hàn Mộng Nhu khiến cho Huy Vũ có chút rùng mình
Anh vội vàng quay mặt sang chỗ khác, nhìn vào đồng hồ:
"Ôi chà, đã trễ thế này rồi cơ à ?? Thôi cháu xin phép đi trước đây ạ"
"Sao cậu về sớm vậy ?? Ở lại ăn bữa cơm trưa với ông cháu chúng tôi cái đã" - Hàn Lĩnh vội vã nắm chặt lấy cánh tay của tên "tri kỷ", nhất quyết không buông
"Chú Lĩnh, hẹn chú khi khác nhé. Bây giờ cháu phải đến trang viên Lãnh gia có chút việc ạ, sắp đến giờ hẹn rồi" - Huy Vũ nở nụ cười áy náy
Nghe vậy, Hàn Lĩnh chỉ đành bất lực thở dài buông tay anh ra
Nhận ra biểu cảm không nỡ của cô cháu bảo bối, ông ta lắc lắc đầu, môi nở nụ cười ranh mãnh. Trầm giọng lên tiếng:
"Tiểu Nhu, cháu tiễn cậu Vũ về giúp ông nhé. Ván cờ này ông không phục, phải ở đây nghiên cứu thêm một lát"
"Vâng thưa ông !!" - Hàn Mộng Nhu lập tức vui vẻ nhận lời
"Chú Lĩnh, cháu xin phép ạ"- Huy Vũ cũng có chút cười khổ trước một con nghiện cờ vây thứ thiệt
Nhìn theo bóng lưng đang rời đi của hai người, Hàn Lĩnh mấp máy môi thì thầm đầy vẻ tự trách:
"Hầy ... nhớ lại năm đó, ông đã không thể bảo vệ cho mẹ cháu được chu toàn. Người làm ông thất bại này không có tư cách để can thiệp vào sự lựa chọn của cháu, chỉ cầu mong sao cháu có thể sống một đời bình an và đừng hối hận về lựa chọn của mình"
...
Vừa bước vào thang máy, Huy Vũ đột nhiên cất giọng hỏi nhỏ:
"Mộng Nhu, chúng ta là bạn, có phải không ??"
"Anh Huy Vũ ?? Ý anh là sao cơ ??" - Tình huống ám muội này khiến đầu não của Hàn Mộng Nhu vô cùng bối rối. Thế nhưng lại không có chút bài xích nào
Bất quá khi nhìn vào biểu cảm nghiêm trọng trên gương mặt của Huy Vũ, cô biết đây không phải là lúc để giỡn hớt:
"Tôi vẫn chưa hiểu ý anh là gì, xin hãy giải thích đàng hoàng"
"Mặc dù thời gian chúng ta quen biết nhau chưa lâu, nhưng tôi thật tâm xem cô như một người bạn thân vậy. Vì lẽ đó cho nên là ... " - Huy Vũ móc từ trong túi áo khoác ra một tập tài liệu
"Đây là ??" - Hàn Mộng Nhu đưa tay nhận lấy nó
Đang lúc cô định mở nó ra xem thì Huy Vũ đã ngăn lại:
"Đây không phải là nơi thích hợp để nghiên cứu nó đâu. Nhưng xin cô hãy luôn ghi nhớ thật kỹ trong lòng, tôi làm điều này với tư cách của một người bạn. Không hề có ý muốn nào khác ngoài việc giúp đỡ cô và chú Lĩnh"
Mặc dù chữ "bạn" khiến cho trái tim của Hàn Mộng Nhu đau đến tê tâm liệt phế, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói đầy chân thành của Huy Vũ:
"Anh yên tâm, không cần biết trong đây chứa những thông tin gì nhưng quan hệ của chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ xấu đi được"
"Có lời đảm bảo này của cô thì tôi rất yên tâm rồi. Nếu gặp phải khó khăn gì, xin cứ tự nhiên gọi cho tôi bất cứ lúc nào" - Huy Vũ mỉm cười gật đầu
Nụ cười tỏa nắng trên gương mặt điển trai của anh khiến cho Hàn Mộng Nhu thất thần trong vài giây
Cô cố gắng lắc mạnh đầu để tỉnh táo lại, cùng Huy Vũ bước ra khỏi thang máy
Trước cổng của tiệm trà, một nữ phục vụ viên đang đứng chờ sẵn cùng một bưu kiện khá lớn
"Anh Huy Vũ, tôi nhìn thấy anh có vẻ rất thích bức tranh đó nên muốn tặng cho anh. Cứ xem như đây là chút lòng thành để cảm ơn vì thứ này của anh đi vậy" - Hàn Mộng Nhu cười nói
Nhìn vào bức tranh được đựng cẩn thận trong một chiếc hộp đựng tranh lớn, Huy Vũ lắp ba lắp bắp nói không nên lời:
"Ch..chuyện này ... Mộng Nhu à, cô không cần phải ..."
"Tại sao không nhận lấy ?? Là không nể mặt tôi ??" - Hàn Mộng Nhu cắt ngang, gằn giọng đầy phẫn nộ
| Má ơi dữ quá !! |
"E hèm .. cảm ơn cô rất nhiều. Vậy tôi về đây, nhớ kĩ lời tôi dặn dò nhé" - Huy Vũ nở nụ cười khổ, vội vàng nhận lấy món quà
Cả hai lại nói thêm vài lời từ biệt khách sáo, sau đó Huy Vũ quay lưng bước nhanh về bãi đỗ xe
Đôi tay trắng như phấn của Hàn Mộng Nhu siết chặt lấy xấp tài liệu vào hai bầu ngực đầy đặn:
"Bạn thân sao ?? Em không muốn quan hệ giữa chúng ta chỉ có bấy nhiêu đó !! Em cũng muốn được anh yêu thương, cưng chiều giống hệt như Thiên Băng vậy"
"Một ngày nào đó, em sẽ khiến cho anh không thể sống mà thiếu em. Chắc chắn em sẽ làm được !!" - Đôi mắt đẹp của cô dõi theo chiếc G63 màu xám xi măng của Huy Vũ, mãi cho đến khi nó đã khuất dạng mới quay trở vào trong tiệm trà
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: anhvu041195@gmail.com
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~