Khác hẳn một trời một vực so với bữa nhẹ qua loa và thanh đạm lúc ban trưa. Đập vào mắt tôi bây giờ là một căn phòng ăn được bài trí theo phong cách dành cho quý tộc đúng nghĩa
Những bóng đèn chùm chiếu sáng rực rỡ, tạo nên một bầu không khí lung linh huyền ảo, pha lẫn sự ấm áp và sang trọng
Chiếc bàn ăn lớn được phủ một tấm khăn trải bàn màu đỏ rực trông mười phần ngưu bức, những chiếc bình hoa lớn nhỏ được cắm tỉ mỉ. Những vật dụng trang trí được sắp xếp đầy tinh tế khiến cho thực khách có cảm giác như đang dự một bữa đại yến tiệc hoàng gia
Chỗ ngồi của mỗi người còn được trải lên thêm một tấm khăn trải bàn mỏng, vuông vức khác có màu vàng ánh kim
Từng cái chén, cái đĩa được chế tác công phu bằng những phụ kiện làm từ vàng nguyên chất, ngay cả những chiếc khăn ăn gấp thành hình bông hoa cũng là loại khăn cao cấp đến từ các thương hiệu xa xỉ
Dụng cụ ăn uống sáng lấp lánh ánh bạc dưới những ánh đèn chùm lung linh. Còn có rất nhiều những chai rượu tôi không rõ tên tuổi, nhưng chỉ cần nhìn vỏ chai thôi cũng phần nào đoán ra được giá trị kinh người của chúng
Bất quá ... tôi cảm thấy hình như có cái gì đó sai sai. Toàn bộ vỏ chai của những chai rượu này ... đều được khắc tên của tôi a
Nhìn thấy các thành viên trong gia tộc đã có mặt đầy đủ, một người phụ nữ trung niên trong bộ đồng phục đầu bếp chỉn chu chậm rãi tiến đến, phía sau cô ta là đội ngũ đầu bếp gồm mười hai người
Bà ta không phải ai khác, chính là một cựu bếp trưởng của ba nhà hàng ba sao Michelin khác nhau. Và hiện tại, chính là bếp trưởng của trang viên này
"Xin kính thưa gia chủ, phu nhân, các vị thiếu gia và tiểu thư. Cậu chủ Hoàng Huy Vũ, bữa tiệc tối ngày hôm nay được tổ chức dành cho cậu. Chào mừng cậu đã trở về nhà"
Dứt lời, vị nữ bếp trưởng trung niên và tất cả các đầu bếp sau lưng bao gồm toàn bộ nữ hầu đứng xung quanh trịnh trọng khom người
"Clap !! Clap !! Clap" - Cùng lúc đó, hàng loạt tiếng động lớn vang lên dồn dập phía sau lưng tôi
Khi quay mặt lại, tôi nhìn thấy mọi người đang vỗ tay cuồng nhiệt, mỉm cười nhìn tôi đầy triều mến. Dĩ nhiên là ngoại trừ Lãnh Thiên Tâm vẫn đang trưng ra biểu cảm khó hiểu trước tình huống ảo diệu này
"Ch...chuyện này ... Chuyện này là sao ??" - Giọng nói của tôi vô thức trở nên lắp bắp vì đây là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp ngưu bức thế này
"Con rể tốt, mừng con đã trở về nhà" - Lãnh Kiêu Hùng và Tô Ngọc Dung bước tới ôm lấy bả vai của Huy Vũ
Tôi chỉ biết đứng ngây ra như phỗng, há hốc mồm vì kinh ngạc, đến nỗi còn quên ôm đáp lễ bố mẹ vợ
Tất cả những chuyện này diễn ra quá sức bất ngờ, khiến tôi không thể định thần lại được trong thời gian ngắn
"Anh yêu, anh đừng đứng đực ra đấy nữa. Lại đây ngồi với em nào♥" - Lãnh Thiên Băng bước tới nắm lấy tay chồng, kéo anh ngồi vào ghế
Lãnh Tâm Hỏa cũng muốn ngồi xuống bên cạnh Huy Vũ nhưng chỗ ngồi đã bị Lãnh Tuyết Ly xí trước
“Bé Ly đáng yêu, em nhường chỗ này cho anh được không ?? Anh sẽ cho em thêm thật nhiều tiền tiêu vặt, nhé ??”
“Ứn .. em muốn ngồi với anh rể cơ” - Lãnh Tuyết Ly bĩu môi, điên cuồng lắc đầu trước lời dụ hoặc của lão anh to xác
Nhìn thấy Lãnh Tâm Hoả vẫn còn muốn nói gì đó, cô bé lập tức quay sang Huy Vũ, làm mặt quỷ trêu chọc:
"Anh rể à, sao anh chẳng nói năng gì hết trơn vậy ?? Nhìn bộ dạng bị mèo ăn mất lưỡi này của anh buồn cười lắm đó, là bất ngờ quá nên cứng họng rồi hửm ?? Hihi♥”
Tôi vội vã lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, ngượng ngùng lên tiếng:
"Bố, mẹ, hai người vì con mà đã mất công chuẩn bị thế này. Con ... con cũng không biết nói gì hơn ... con xin cảm ơn ạ"
"Haha !! Không ngờ bá đạo như anh rể mà cũng biết xấu hổ nữa sao ??" - Lãnh Tâm Hỏa ôm bụng cười lớn
Tô Ngọc Dung lườm con trai mình một phát, chỉ tay ra hiệu vào chiếc ghế bên cạnh Lãnh Thiên Tâm. Nhưng khi quay sang nhìn Huy Vũ, ánh mắt bà ta lại trở nên mười phần sủng ái:
“Bấy nhiêu đây thì có nhiều nhặn gì. Tất cả đều là nhờ có con cả, mẹ và Tuyết Ly mới có thể ngồi đây cười nói như thế này”
“Mẹ con nói phải đó. Con không cần phải khách sáo như vậy đâu, nên tập làm quen dần đi là vừa. Sau này chúng ta sẽ còn tổ chức cho con thật nhiều bất ngờ hơn thế này nữa” - Lãnh Kiêu Hùng cao giọng đầy phấn khích
Những âm thanh cười nói rôm rả vang lên không ngớt nhưng chủ để chính vẫn toàn là những thứ liên quan đến Huy Vũ
"Anh rể à !! Rốt cuộc là chị Thiên Băng đã cho anh ăn thứ gì mới có thể khiến anh bá đạo được như vậy hả ?? Năn nỉ anh đó, bật mí cho em biết đi mà" - Lãnh Tâm Hỏa nài nỉ
"Vũ, anh thấy tướng tá và ngoại hình của chú em rất có tố chất để trở thành ngôi sao hạng A đó. Ngay ngày mai, chú nhất định phải cùng anh đến công ty thử việc, đồng ý không ??" - Lãnh Thiên Tinh không chịu bỏ cuộc, vẫn cố gắng chèo kéo
"Con rể à, con có thích thứ gì không ??”
“Mẹ đừng phí công, con hỏi anh ấy câu đó cả hàng trăm lần rồi mà đồ quỷ này cứ đánh trống lãng miết♥” - Lãnh Thiên Băng vẫn còn khoác chặt tay chồng như một con Koala từ đầu cho đến giờ
"..."
Hai quai hàm của tôi đã trở nên mỏi nhừ vì cứ liên tục mỉm cười và trả lời hàng đống các câu hỏi, nhưng thực sự tôi cũng không muốn dừng lại chút nào hết
Cái cảm giác bản thân mình cuối cùng cũng được gia đình Thiên Băng công nhận thế này, quả thật rất vi diệu
Lãnh Thiên Tâm chỉ ngồi im thin thít một chỗ giả bộ bấm điện thoại, cố gắng bỏ ngoài tai những âm thanh cười nói phiền nhiễu xung quanh
"Thôi trò chuyện phím đến đây là đủ rồi, lên món đi" - Lãnh Kiêu Hùng quay sang nói với một nữ hầu
“Tuân lệnh thưa gia chủ" Cô ta cung kính khom người trả lời, sau đó lấy ra một cái bộ đàm nhỏ
"Nào, bây giờ trong lúc đợi thức ăn được dọn lên, chúng ta sẽ cùng nhau cầu nguyện nhé" - Tô Ngọc Dung mỉm cười, đưa hai tay sang bên cạnh
"Cầu nguyện ??" - Tôi nghiêng đầu khó hiểu
Bởi vì vốn dĩ là người không theo đạo, đối với mấy cái lễ nghi lễ nghĩa này tôi hoàn toàn dốt đặc cán mai
Lãnh Thiên Băng nhìn biểu cảm ngớ ngẩn của chồng, cười tủm tỉm giải thích:
"Đây là truyền thống lâu đời của gia đình em đó anh yêu. Nghe bố mẹ em kể lại, hình như truyền thống này đã bắt đầu từ thời ông cố của em lận đó”
"Trước mỗi bữa ăn tối và nhất là trong những bữa tiệc gia đình long trọng như thế này, chúng ta sẽ nắm tay của người bên cạnh và thành tâm cầu nguyện, chúc phúc bình an" - Lãnh Tuyết Ly chen vào phụ hoạ, liên tục sờ mó Huy Vũ trước mặt chị mình
"Anh rể à, đừng nói là anh ngại nắm tay người nhà đấy nhé ??" - Lãnh Tâm Hỏa đang nắm tay của mẹ và Lãnh Thiên Tâm, cất giọng khiêu khích
Tôi không trả lời câu hỏi đó, chỉ im lặng đưa hai tay sang hai bên, nắm chặt lấy hai bàn tay trắng như phấn. Bên phải của tôi là Thiên Băng, còn bên trái là Tuyết Ly
Không gian phòng ăn lập tức trở nên im ắng, không một ai thở mạnh. Mọi người đều đồng loạt khép hai mắt lại
Bố vợ tôi là người chủ trì, chỉ có duy nhất một mình ông ta đang lẩm bẩm những câu từ nghe có vẻ rất thành kính
"..." - Không biết Thiên Băng và Tuyết Ly đang cầu nguyện cái gì, nhưng hai bàn tay đang nắm tay tôi đang siết lại mỗi lúc một chặt hơn
| Quả nhiên là giới quý tộc rất coi trọng những lễ nghi như thế này a. Tham gia vào rồi mình mới nhận ra cũng thú vị đấy chứ |
| Nhìn qua thì thấy có vẻ như hơi rườm rà và phô trương quá mức, nhưng xét về độ nghiêm chỉnh thì khỏi phải bàn |
"Khụ ..." - Hai bên cạnh tôi hình như vang lên tiếng ho nho nhỏ, giống như đang kiềm nén cái gì đó
Dẹp hết mớ suy nghĩ tạp nham đó, tôi cũng nhắm hai mắt lại. Tập trung cầu nguyện bình an cho tất cả người thân của mình
...
Sau khoảng chưa đầy hai phút, nghi lễ truyền thống này cũng đã kết thúc
Bất quá, hai nàng mỹ nhân ngồi bên cạnh tôi vẫn còn đang nắm chặt lấy tay tôi, chưa chịu buông ra
"Chủ nhân♥, ngài đã cầu nguyện gì vậy ?? Bật mí chút cho em được không nà♥ ??" - Lãnh Thiên Băng ghé sát vào tai chồng, nũng nịu thì thầm
"A..anh ... anh cầu nguyện cho tất cả mọi người được bình an nha" - Da gà khắp cơ thể tôi nổi lên, thanh nhục côn giữa hai chân cũng trở nên mất kiểm soát
"Ufufu♥, còn em thì ... bí mật"
Lãnh Tuyết Ly ngồi ở bên cạnh nhìn hai người ám muội với nhau thì nghiến răng ken két. Cô bé cũng muốn làm giống chị mình nhưng biết rõ nơi này không tiện, nên chỉ có thể trừng mắt nhìn đầy oán độc
"Thưa gia chủ, thưa phu nhân. Chúng tôi xin phép lên món ạ" - Vị quản gia bước vào phòng ăn thông báo
"Kít ... kít... kít" - Tiếp theo sau đó, hàng chục chiếc xe đẩy đồ ăn nối đuôi nhau thành hàng dài như một đoàn tàu xe lửa được đẩy vào bởi một đội ngũ gồm các đầu bếp chuyên nghiệp
Trên mấy chiếc xe đẩy, những món ăn hấp dẫn được trang trí vô cùng cầu kì và ngon mắt, chế biến từ các loại nguyên liệu cao cấp nhất. Đĩa nào đĩa nấy bốc lên hương thơm ngào ngạt
"Ọc...ọc" - Bụng tôi vô thức kêu réo
Cũng phải thôi, khẩu phần bữa trưa của tôi y hệt như là dành cho mèo vậy. Đã vậy còn ... "hoạt động mạnh" suốt mấy tiếng đồng hồ với Tuyết Ly nữa
"Những món ăn này là ... em yêu, chuyện này ... ??" - Tôi buột miệng hỏi Thiên Băng khi nhìn kĩ vào các món ăn
"Thưa cậu chủ, tất cả những món ăn trong bữa tiệc tối nay đều là những món mà cậu chủ thích nhất. Chúng tôi đã nêm nếm gia vị theo sự chỉ dẫn của tiểu thư Lãnh Thiên Băng đấy ạ" - Một nam đầu bếp đặt đĩa thức ăn lên bàn cho tôi, mỉm cười giải thích
"Con rể tốt, con phải ăn thật nhiều vào nhé. Không có việc gì phải ngại ngùng hết, hồi trưa mẹ đã cố ý cho con ăn ít rồi. Khỏi có lý do lý trấu" - Tô Ngọc Dung nghiêm giọng nhắc nhở, thậm chí còn cố tình chặn họng Huy Vũ
Mẹ vợ đã nói đến thế rồi, tôi cũng chả muốn khách khí làm giá chi nữa cho mệt xác
"Vâng ạ. Vậy thì con cung kính không bằng tuân lệnh nhé. Mời cả nhà dùng cơm !!"
Dứt lời, tôi lập tức lao vào ăn như hổ đói
"Anh rể, anh chúc lộn rồi. Em thấy trên bàn đâu có hạt cơm nào đâu. Hihi♥" - Lãnh Tuyết Ly che miệng cười khúc khích
Cả bàn ăn cười phá lên trước câu nói bông đùa ngây ngô của cô bé, sau đó mọi người cũng cầm dụng cụ ăn uống lên nhập tiệc
\\///
Chúc các đh một buổi tối vui vẻ <3
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: anhvu041195@gmail.com
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~