Chương 82: Ông mày sao bạo kích được các ngươi

Chương 82: Ông mày sao bạo kích được các ngươi

Người dịch PrimeK Tohabong

Triệu......

Doanh Vô Kỵ nheo mắt, họ Triệu đích xác nhiều, nhưng có thể tập được kỹ pháp địa cấp ít lại càng ít, nhất là Triệu Lăng trước mắt trẻ tuổi như thế, mặc dù đặt ở trong tôn thất cũng tất nhiên cực kỳ được coi trọng.

Người này, có thể giao lưu!

Thì ra là Triệu Lăng huynh, mau mau mời ngồi!

Doanh Vô Kỵ thân thiết giữ chặt cổ tay Triệu Ninh ngồi xuống, gọi thủ hạ dọn rượu bánh ngọt xong: "Triệu huynh! Doanh mỗ xấu hổ, ta thuở nhỏ lớn lên ở Giáng Thành, tự nhiên chưa từng nghe qua tên của huynh”.

Triệu Ninh kín đáo giãy khỏi tay Vô Kỵ: "Hạng vô danh, Doanh huynh không biết cũng bình thường”.

Doanh Vô Kỵ cười nói: "Triệu huynh thật sự quá khiêm tốn, ta thấy huynh khí độ bất phàm, không phải một hạng người vô danh có thể có? nếu không phải Lê Vương bệ hạ chỉ có Thái tử và Bình Lăng Quân, ta cho rằng, huynh cũng là một vị công tử Lê quốc!"

Ha ha, ha ha......

Triệu Ninh xấu hổ mà không thất lễ cười cười, trong lòng thầm nghĩ: Không nghĩ tới ánh mắt Doanh Vô Kỵ này lại khủng khiếp như thế, đúng là một diệu nhân, vì sao lúc trước chỉ thể hiện bộ dáng một công tử nhu nhược ra trước mặt người ta? Chẳng lẽ trong này cũng có huyền cơ gì?

Nghe nói như thế, một học tử Binh gia pháp gia âm thầm lắc đầu.

Bọn họ cũng là vừa tới Lê quốc không lâu, nghe nói một ít chuyện Doanh Vô Kỵ, vốn nghĩ hắn gần đây xảy ra không ít danh tiếng, hẳn là có tài tình, lúc này mới cố ý tới xem một chút, lại không nghĩ tới cũng là một người nịnh nọt, gặp phải con cháu tôn thất Lê quốc, dĩ nhiên nịnh nọt như thế.

Ngẫm lại cũng đúng, ở mẫu quốc thất thế, nếu lại không ở Lê quốc tìm kiếm che chở, chỉ sợ cuộc sống sẽ trôi qua trong tầm thường.

Chỉ tiếc......

Trên đời này thiếu một diệu nhân, xem xong hí khúc liền đi thôi, tục sự như thế thật đúng là không có gì đáng lưu luyến.

Hàn Quyện cũng nhướng mí mắt, như có điều suy nghĩ đánh giá hai người một chút.

Nhìn thấy phản ứng của những người này, Doanh Vô Kỵ nhíu mày, những người này như thế nào một câu cũng không tiếp, vừa rồi cũng đều im lặng không nói, giống như đầu gỗ, chẳng lẽ ông mày có duyên với chứng tự kỉ?

Mẹ kiếp không nói cái gì, ông mày làm sao biết các ngươi là hạng người gì? Không biết các ngươi là hạng người gì, ông mày làm sao bạo kích các ngươi?

Vẫn là Triệu Lăng thì tốt hơn, ít nhất cũng phải há miệng, xem có thể kéo gần một chút quan hệ hay không, bớt chút thời gian bạo kích hắn một chút.

Hắn cũng không để ý ánh mắt của mấy người khác, ý bảo hạ nhân rót rượu đưa cho mọi người.

Chính mình thì tự mình rót một chén, đưa cho Triệu Lăng: "Triệu huynh, mời!"

"Mời!"

Triệu Ninh cũng không chối từ, uống một hơi cạn sạch, cười đánh giá Doanh Vô Kỵ: "Công tử Vô Kỵ kinh tài tuyệt diễm, một chiêu thuật in ấn mở ra một bố cục mới cho học vấn trong thiên hạ. Thế nhân đều truyền công tử sẽ bị bát đại Thư cục hái quả đào, nhưng nhìn công tử như thể đã định liệu trước, chắc hẳn đã chuẩn bị tốt đối sách?"

Doanh Vô Kỵ cười cười xua tay: “Ta là người trời sinh đã thành thật, cứng rắn muốn nói có đối sách, cũng bất quá là thành thật thật buôn bán mà thôi! Bất quá Triệu huynh đã nói như vậy, lấy kiến thức của Triệu huynh, hẳn là có thể đối với nguy cục của tại hạ chỉ điểm một hai, mong rằng vui lòng chỉ giáo!"

Hai người trò chuyện sôi nổi, Triệu Ninh muốn thăm dò lai lịch Doanh Vô Kỵ, Doanh Vô Kỵ cũng muốn biết rõ thân phận Triệu Ninh.

Ngươi đo ta dài ngắn, ta thăm dò ngươi nông sâu, để thổ lộ tình tương giao.

Chỉ là hai người đều tương đối cẩn thận, hàn huyên hồi lâu cũng không hỏi ra tin tức muốn hỏi.

Ngược lại bên kia sông náo nhiệt hơn nhiều.

Trên bậc thang ngoại trừ dân chúng bình dân ngồi đầy, chưởng quỹ tám đại Thư cục cũng trà trộn vào trong đó, nhìn chằm chằm sân khấu kịch không chớp mắt, muốn nhìn xem Doanh Vô Kỵ rốt cục muốn chơi trò gì.

"Doanh Vô Kỵ này thật đúng là chơi lớn, tung cả Hoa Triều cô nương ra, về sau Thư cục Thượng Mặc bọn họ hẳn là có thể ôm không ít khách nhân ?"

Làm ăn sẽ khá hơn một chút, nhưng có ích lợi gì? Chỉ là mấy quyển sách, so với đơn hàng của các nước khác bất quả chỉ như một sợi lông trâu mà thôi".

"Một Lan Lăng Sinh, đủ để cho các thương gia buôn sách ý thức được rằng giá in ấn không phải là thứ quan trọng nhất, mà địa vị và tài nguyên mới là trọng yếu."

“Đúng, có một Lan Lăng Sinh, liền có thể có vô số Lan Lăng Sinh, Doanh Vô Kỵ này hôm nay cho dù lật tung cả trời cũng không thể cướp được đơn đặt hàng”.

Chưởng quỹ mấy Thư cục rất nhanh liền đạt được nhận thức chung.

Hôm nay xem xong Doanh Vô Kỵ vùng vẫy giãy chết, chờ ngày mốt in ra quyển 3 <>, như vậy thì bố cục ngành in cũng đại khái được định hình.

.................

Chỗ ngồi kiểu bậc thang đủ để chứa hơn một ngàn người, nhưng lại chia làm hai khu phân biệt rõ ràng.

Vị trí thấp, tầm nhìn không tốt lắm đều là bách tính bình dân, quý tộc thì dưới sự hộ vệ của bảo vệ, ngồi ở trên cao có tầm nhìn rộng rãi hơn. Đối với loại tình huống này, bình dân ngược lại không có gì oán hận, dù sao thiên hạ đều nằm dưới sự thống trị của quý tộc, có thể cùng quý tộc nghe nhạc đã cực kỳ hiếm có rồi.

Ngược lại quý tộc ngồi ở tầng trên kín đáo bàn tán.

Cơ Túc nhìn về phía ghế khách quý, trong lòng có chút không cam lòng: "Doanh Vô Kỵ này tự nhiên không biết điều như thế, tự nhiên đuổi chúng ta tới ngồi cùng những bình dân này".

Hắn mặc dù là con tin, nhưng cũng là huyết mạch trực hệ của Chu vương thất, bằng không cũng không có khả năng giữ lại họ Cơ.

Từ khi đại Chu thống ngự thiên hạ, thế giới này chính là chính trị quý tộc, đã trải qua hơn 1.500 năm, trong lòng ngạo khí vẫn là có.

La Minh thờ ơ không trả lời, trong lòng vô cùng ưu sầu.

Tuy rằng hắn cũng cảm giác La Yển dùng chiêu "vợ bé" rất là mất mặt, nhưng hắn hiện tại cũng nhận rõ một điểm: Doanh Vô Kỵ chính là một cái hố lớn!