2Hoàng đã chú ý đến ánh mắt của nhóm học sinh kia, khi bọn họ bước đến Hoàng đang định ôm đầu chịu trận thì hóa ra nhóm học sinh kia lao vào tẩn hai đứa đang ngồi bốc phét bài báo lá cải.
Thu cũng vừa lên xe, từ ngày Phong nói thích Hà Trang thì Thu cạch mặt Hà Trang luôn nên cả hai không còn nói chuyện, Hà Trang cũng không chủ động kết bạn với bất kỳ ai, nàng lạnh nhạt thờ ơ với tất cả mọi người ngoại trừ Hoàng.
Đến lớp mọi người phải trầm trồ vì Hoàng thay đổi 180 độ, từ một thằng béo xấu xí thành một nam sinh tuấn tú thon gọn. Hoàng mặc kệ những tiếng bàn tán tiến thẳng đến vị trí của mình, Hà Trang cũng ngồi vào chỗ ngay sau đó. Hôm nay không có tiết của giáo viên chủ nhiệm nên Phong liền xuống nhắc nhở: “Đổi chỗ đê.”
Đã vài lần Phong gạ đổi chỗ nhưng Hà Trang đều nói muốn ngồi kèm Hoàng học bài, Phong khá cay nhưng lần này hắn quyết tâm phải đổi cho bằng được, cũng không quên mua một hộp sữa đặc lên bàn nói: “Hà Trang uống sữa đi này, uống sữa tăng cường canxi giúp xương khỏe mạnh.”
Hà Trang lạnh nhạt nhìn hộp sữa trên bàn sau đó từ chối: “Xin lỗi tớ ăn sáng rồi.”
“Thì cậu cứ cầm lấy, lát ra chơi uống cũng được.”
“Để tớ uống hộ cho, may quá đang đói.” Hoàng tiện tay vơ lấy hộp sữa, đâm thủng rồi ngửa mồm lên tu ừng ực. Hành động này chẳng khác nào khiêu khích Phong, Phong trợn mắt tức giận nhưng vì có mặt của Hà Trang ở đây nên cố kìm nén. Hoàng mở bánh mì mà Linh chuẩn bị ra ăn tranh thủ sắp vào lớp.
Sau khi hết tiết đầu, Hoàng đang ngồi nói chuyện với Hà Trang thì Thu tiến đến nói: “Hoàng, đi ra ngoài tớ có chuyện cần nói.”
“OK!”
Hoàng đứng dậy đi theo Thu, dáng đi cùng phong thái của Hoàng đã khác trước hoàn toàn cộng thêm ngoại hình ưa nhìn chỉ mỗi tội chiều cao vẫn khiêm tốn như vậy. Mọi người trong lớp thấy cậu thay đổi vậy có người tỏ ra không ưa nhưng có người lại cảm thấy tò mò, có người thấy thú vị.
Thu dẫn Hoàng ra hành lang thì dừng lại đứng quay mặt về phía lan can ngắm cảnh con sông trước mặt. Hoàng dựa lưng vào tường hỏi: “Có chuyện gì nói đi.”
“Hoàng này, xin lỗi vì những gì trước kia tớ đã gây ra cho cậu.”
Lời xin lỗi của Thu khiến Hoàng muốn nôn, lúc trước vì Hoàng béo xấu xí nên thường bị Thu trêu và dụ Phong đánh Hoàng, nhưng khi thấy ngoại hình Hoàng thay đổi, Thu biết Hoàng đang trong quá trình dạy thì nên có khả năng sau khi dạy thì Hoàng sẽ trở thành hotboy. Thu muốn nhân cơ hội này làm lành với Hoàng.
Thấy Hoàng không nói gì, Thu hỏi: “Cậu vẫn giận tớ à? Tớ xin lỗi rồi mà.”
Hoàng nhún vai: “Không cần xin lỗi, nhưng đừng xưng hô tớ cậu nghe nó gượng gạo quá, gọi tao mày như trước cho tiện.”
Nếu là ai khác, Hoàng có thể bỏ qua nhưng riêng Thu thì không, mọi trận bạo lực học đường mà Hoàng phải chịu đều là do Thu gây ra nên Hoàng muốn trả cả gốc lẫn lãi. Đúng lúc đó Phong cùng đám đàn em đi tới, tổng cộng hơn mười thằng.
Hoàng thản nhiên hỏi Thu: “Ồ, hóa ra đây là lời xin lỗi?”
Thu cũng ngạc nhiên vì Phong cũng ở đây, nàng có ý xin lỗi thật chứ không hề liên hệ gì với Phong, từ ngày nàng biết Phong thích Hà Trang thì nàng cũng không nói chuyện với Phong nữa. Bị Hoàng hiểu lầm, Thu xua tay giải thích: “Không, tớ không hề có ý này cậu hiểu lầm rồi.”
Phong cười nhạt: “Thôi im đi, lần này tao cho mày thừa sống thiếu chết vì cái thái độ láo l-n của mày sáng nay.”
Hoàng bẻ khớp vai sau đó thách thức: “Ngon thì ăn bố mày đi.”
Hoàng lập tức quay đầu chạy về phía cầu thang hướng lên sân thượng, nhóm của Phong lập tức đuổi theo. Phong tức sôi máu: “Thằng chó, hôm nay tao không bẻ răng mày tao làm con mày luôn.”
Cả đám hơn mười thằng chạy ầm ầm đuổi theo Hoàng lên sân thượng, Hoàng vừa lên đến sân thượng nhặt ngay một cành cây khô trên đó nép vào mé cửa, khi có một nam sinh vừa thò mặt ra Hoàng đã đập tên này hộc máu mồm rồi đạp cửa cho đóng lại.
Rầm!
Cánh cửa sắt di đạp bung cả bản lề văng xuống đất, nhóm nam sinh kia cũng đã đến đông đủ nhìn cách cửa bị đá hỏng bản lề thì vô cùng kinh ngạc nhưng không quá bận tâm mà bâu vào đánh Hoàng, Phong lao lên muốn mở combat.
Phong tung đấm thẳng vào mặt Hoàng, một cú thật mạnh khiến Hoàng hơi nghiêng đầu rồi tung một đấm cực mạnh đáp trả, một đấm khiến Phong méo mặt suýt thì ngã rúc đầu xuống đất.
Bị ăn đấm bất ngờ, Phong choáng váng được đám đàn em đỡ lấy rồi tức giận: “Con mẹ chúng mày, nhai đầu nó.”
Theo tiếng hô, cảm đám nam sinh lao lên bao vây Hoàng nhưng cứ tưởng đa số thắng thiểu số, kết quả hoàn toàn ngược lại. Hoàng đã được nước thánh gia tăng tốc độ, sức mạnh, bền bỉ lên gấp 3 lần bình thường. Cậu có thể né những đòn đánh của đám nam sinh một cách dễ dàng rồi trả đòn một cách mãnh liệt.
Bốp!
Hoàng tung đấm thẳng vào háng của một tên đang định đánh cậu khiến tên này méo mồm trợn mắt kêu như lợn thiến rồi gục xuống. Hoàng xoay người dơ chân cao đá lệch hàm một nam sinh khác khiến tên này tóe máu mồm xoay vài vòng lăn lộn trên đất. Đám còn lại hãi quá không dám lao lên mà hơi lui lại sợ sệt. Phong cũng kinh ngạc khi thấy Hoàng có sức bật mạnh đến như vậy.
“Thằng kia, mày muốn chết?” Phong chỉ tay vào mặt Hoàng trợn mắt.
“Ngậm mồm, muốn đánh thì lên… đừng nói nhiều.” Hoàng trợn mắt ngược lại thách thức, đứng trước quân số áp đảo nhưng không tỏ ra chút sợ hãi nào mà còn rất muốn đánh tiếp để thử sức của bản thân. Ngoài việc được tăng cường thể lực thì Hoàng cũng học một vài chiêu võ đánh đấm từ Linh nên động tác vô cùng nhanh và dứt khoát lại vô cùng chính xác và hiệu quả.
Phong không muốn mất mặt trước đàn em dù gì Hoàng cũng nhỏ người hơn hắn, Phong lao tới tung một cú đá nhưng chưa đá thì Hoàng đã đưa chân đạp vào đầu gối Phong khiến đầu gối hắn đau đớn không nhấc lên nổi, Hoàng tung một cú đấm móc từ dưới lên đánh Phong bật ngửa rồi xoay người bồi thêm một cú đá ngang khiến Phong bắn ra rơi bệt xuống đất đau đớn kêu lên.
Áp đảo Phong, Hoàng chỉ tay vào từng nam sinh còn lại cười nhếch mép: “Thằng nào đái ra quần rồi thì có thể chạy, thằng nào chưa đái thì có thể tự đái ra rồi chạy, thằng nào không đái được nữa thì lên hết đi.” Câu nói sặc mùi sỉ nhục của Hoàng khiến đám nam sinh kia dù sợ nhưng vẫn liều mạng lao lên. Hoàng cũng lao tớ chụp đầu hai tên rồi ấn xuống đất sau đó lướt sang ngang tung đấm khiến hai nam sinh đập đầu vào nhau, Hoàng nhảy lên cao rồi nhằm thẳng vào hai tên đang quay đầu bỏ chạy rồi nện đầu gối xuống khiến hai tên này nằm bẹp. Chợt có một nam sinh dùng đá đánh lén nhưng Hoàng đã nghiêng đầu né được sau đó áp sát tên ném đá đó rồi tặng hắn một nắm đấm vào mồm tiễn vài cái răng ra ngoài.
Hạ gục tất cả, Hoàng chán nản nói: “Chán thế, mới đánh có một tí đã nằm bẹp cả rồi.”
Hoàng tìm đến Phong, nắm cổ hắn nhấc lên đẩy ra ngoài lan can sân thượng với chiều cao tương đương tầng 6 khiến Phong hốt hoảng túm chặt tay Hoàng rồi thách thức: “Mày dám thả tao xuống không? Thả đi, mày chưa đủ tuổi thì thằng bố mày đi tù thay mày haha.”
Hoàng mặt lạnh lùng nói: “Mày ảo phim à? Tao thả mày xuống làm con cu gì, tao tha cho cái mạng chó của mày đấy vì mạng mày tao muốn lấy lúc nào cũng được.”
Hoàng mén Phong sang một bên rồi phủi tay rời đi, nhưng đi được vài bước thì quay lại đá đểu: “Tao quên mất, nếu lần sau tao muốn vận động tay chân thì sẽ đến nhờ chúng mày làm bao cát, thế nhé… chào.”
Hoàng rời đi thật, Phong cùng cả đám đàn em đau đớn nằm bò trên đất nhìn nhau sợ hãi, giờ thằng này đúng là không nên đụng vào.
Hoàng đi xuống cầu thang với vẻ mặt hả hê, sau bao nhiêu lần ăn hành thì cậu đã được bán hành. Hoàng dừng lại khi thấy Thu đang nép mình phía dưới nhìn lên với ánh mắt hoang mang lo sợ, Thu đã chứng kiến toàn bộ cảnh Hoàng cân cả đám và vô cùng kinh ngạc. Thấy Hoàng bước xuống Thu không dám hó hé gì mà cúi mặt lép vào góc tường run lên vì nghĩ Hoàng thù dai sẽ xử mình như đám Phong.
Nhưng Hoàng không có sở thích đánh con gái, cậu áp sát Thu rồi ghé miệng vào tay nàng thì thào: “Đi mách cô giáo đi, nếu có gan.”
Sau đó cậu đưa ngón tay vuốt nhẹ mái tóc của Thu rồi cười nhạt quay người rời đi, mức độ khinh người ở mức tối đa. Thu chỉ dám đứng im tại chỗ, Hoàng như một người khác vậy, đánh đấm cực giỏi, mỗi câu buông ra đều có tính chất thách thức cực cao lại sặc mùi cà khịa làm cho đối tượng nghe phát bực dù không dám làm gì. Nhìn theo bóng lưng của Hoàng đi xuống cầu thang Thu chỉ biết lặng thinh trong sự bất lực.
Hoàng vào lớp như chưa có chuyện gì xảy ra, tiết thứ hai đã bắt đầu mà chưa thấy Phong cùng đám nam sinh kia vào lớp, hóa ra chúng nó xuống mách thầy hiệu trưởng. Hoàng bị gô cổ xuống phòng hiệu trưởng làm việc.
“Là nó thầy ạ, chính nó đánh tụi em, thầy đuổi học nó đi thầy.” Phong lớn miệng chỉ tay nói.
Thầy hiệu trưởng bụng phệ đeo kính để ria mép đang uống cà phê, thấy Hoàng đi vào và bị bạn bè tố giác thì tra hỏi: “Nguyễn Huy Hoàng, học sinh lớp 9A cho tôi biết, em có thể lên tiếng biện minh trước khi tôi lập biên bản đuổi học em.”
Đối mặt với thầy hiệu trưởng, Hoàng tỏ ra hết sức bình tĩnh nói: “Thưa thầy, thầy có xem phim võ thuật bao giờ không ạ?”
“Cứ nói tiếp, em có 3 phút trình bày.”
“Nếu thầy xem thì thầy cũng biết nhân vật chính võ công cao cường một mình cân cả chục đối thủ, nhưng đó là phim thầy ạ, phim thì chỉ là diễn. Thầy nhìn em xem, vừa thấp vừa bé lại có một mình sao đánh lại được từng này bạn hả thầy?” Hoàng vừa nói vừa biểu cảm y như cậu là nạn nhân bị vu oan.
Thầy hiệu trưởng nghe cũng có lý thì gật đầu: “Ừ”
Hoàng tiếp tục: “Thầy nhìn bạn Phong đi, bạn ấy to nhất khối 9, là đội trưởng đội bóng của trường vừa khỏe vừa dai sức, em có gọi thêm mấy bạn nữa cũng đánh không ai bạn Phong.”
“Ừ”
“Em nghĩ thầy nên điều tra kỹ lại, tình trạng bạo lực học đường rất đáng báo động.”
Thầy hiệu trưởng xoa cằm hồi lâu sau đó quay sang hỏi nhóm của Phong: “Mấy cậu kia, bị ai đánh thì khai thật ra đừng đổ thừa cho người vô tội, chắc các cậu sợ người kia dọa nên không dám khai? Ở cái trường này ai to bằng tôi sao? Khai mau.”
Phong cùng đám kia ức lắm, Phong liền biện minh: “Em khai rồi thầy, là nó đấy thầy phải tin em.”
Thầy hiệu trưởng nhíu mày: “Nếu thật là như vậy, thì các em nên xem lại bản thân mình, đời nào cả đám mười mấy thằng toàn vai u thịt bắp lại bị một thằng vừa thấp vừa bé đánh cho te tua, sức thì sức con trâu nhưng đầu lại đầu con chó, không biết nhục lại đi mách thầy. Nếu Hoàng cao to như các cậu, có hung khí thì tôi sẽ điều tra còn đằng này cậu ấy bé một mẩu. Tôi mà là các cậu tôi sẽ tìm bãi cứt trâu to nhất thành phố tôi đâm đầu vào cho đỡ xấu hổ, tất cả giải tán.”