Uyển Tình và bạn học đi ra khỏi phòng, bạn học nói: “Không nghĩ tới anh ta có bạn gái . . . . . . Ai, quả nhiên là đàn ông tốt ——”
“Anh ấy chưa nói có bạn gái a!” Đột nhiên có người kêu lên “Anh ấy chỉ nói anh ấy đã gặp tình yêu.”
“A? Chẳng lẽ. . . . . . Kỳ thật anh ấy có bạn trai? !”
“Quả nhiên đàn ông tốt đều có bạn trai !”
“Trời ạ, vậy mình chúc phúc cho anh ấy!”
Uyển Tình ngây người, không thể nào? Vậy dì Quản . . . . . . Nên khóc, hay nên cười?
Uyển Tình và bạn học chia đường ra đi, một mình cô đi ra ngoài trường, sắp tới cổng trường thì nghe có người kêu cô: “Uyển Tình!”
Uyển Tình sửng sốt, quay đầu, thấy Quản Hạo Nhiên hăng hái bừng bừng đi tới.
Quản Hạo Nhiên trên tay vừa cầm tài liệu dùng làm tọa đàm, đi tới nói : “Không nghĩ tới lại gặp cậu ở trường. . . . . .”
Uyển Tình gật đầu: “Mình cũng không nghĩ đến.”
“Cậu hiện tại. . . . . .”
“Đại học năm 3.” Uyển Tình nói.
Quản Hạo Nhiên gật đầu: “Cùng đi đi.”
Uyển Tình hơi do dự, dù sao cũng đều phải ra cổng trường, chỉ có thể chầm chậm đi cùng với cậu ấy.
“Nghe mẹ mình nói cậu có con rồi?” Quản Hạo Nhiên hỏi.
Uyển Tình vội vàng gật đầu.
Quản Hạo Nhiên thở dài: “Không nghĩ tới cậu và Mục Thiên Dương thật sự đến với nhau . . . . . .”
Uyển Tình không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.
“Cậu biết không, cậu hại mình thật thảm! Mẹ mình nói cậu đều đã có con, mà mình. . . . . .”
“Cậu không phải đã gặp tình yêu rồi sao?” Uyển Tình cười.
Cậu ta đau đầu nói: “Cho nên đành phải nhanh đem người về nhà, lấp kín miệng mẹ mình!”
Nói tới đây, hai người đi ra tới đường cái. Uyển Tình đang suy nghĩ nên cáo từ cậu ấy như thế nào, đột nhiên có một người đụng vào, trực tiếp đâm xầm vào lòng Quản Hạo Nhiên.
Quản Hạo Nhiên hoảng sợ, không bị khống chế lui từng bước, hai tay đỡ lấy người đó, thuận tiện đẩy ra bên ngoài, hiển nhiên là không muốn làm tổn thương đối phương, nhưng không nghĩ tới đối phương lại chiếm tiện nghi. Nhưng ngay sau đó, cậu ta thở phào một hơi, không để ý tới nữa mà là hổn hển quát: “An Tiểu Kết em điên rồi! Trên đường chạy loạn lung tung!”
Uyển Tình vừa nghe, nhìn qua, là một cô gái mặc áo khoác màu hồng nhạt, tươi cười sáng ngời.
An Tiểu Kết vòng tay qua cổ cậu ấy, cười nói: “Nghe nói anh giả bộ trong mắt không có cô gái khác, luyến tiếc em chịu một chút ủy khuất a?”
“Đứng vững!” Quản Hạo Nhiên sắc mặt khẽ biến thành hồng, giọng nói mang ý ra lệnh.
An Tiểu Kết le lưỡi, chậm rãi buông cậu ta ra, đứng vững, sau đó thấy được Uyển Tình, sắc mặt cứng đờ. Chợt, cô ta vừa cười vừa nhìn Quản Hạo Nhiên: “Ai vậy a?” Vừa mới nói cậu ấy giả bộ trong mắt không có cô gái nào khác, cậu ta liền phá hủy lời của mình!
“Em gái anh.”
An Tiểu Kết dừng một chút, thực bình tĩnh hỏi: “Anh có em gái?”
Uyển Tình nghe ra được, cô ấy có chút mất hứng .
“Làm em gái. Mẹ anh nhận con gái nuôi.”
“À . . . . . .” An Tiểu Kết không hỏi lại cái gì, nhưng rõ ràng tâm tình không tốt, cúi đầu đá đá đường cái, không nói lời nào. Không phải cô keo kiệt, mà là trong lời nói Quản Hạo Nhiên sơ hở nhiều lắm. Cô đã đi qua nhà anh, không nghe anh ấy và mẹ có đề cập qua a!
Quản Hạo Nhiên cũng muốn rời khỏi vấn đề này, sau đó đôi lời nói lại nói không rõ ràng lắm, đành phải cầm tay cô, nói với Uyển Tình: “Cùng nhau ăn cơm nha?”
“Không được.” Uyển Tình nói “Mình còn có việc, lần khác đi.”
“Gặp dịp liền cùng nhau đi đi.” An Tiểu Kết ngẩng đầu.
Uyển Tình nhìn cô, vẻ mặt rối rắm, thầm nghĩ: cô rõ ràng khó chịu, còn đòi cùng một chỗ cái gì a?
Lúc này, đối diện đường cái truyền đến tiếng la: “Mẹ ——”
Uyển Tình mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy xe Mục Thiên Dương đứng ở ven đường, nhịn không được trong lòng run lên. Đinh Đinh Đương Đương ghé vào bên cửa sổ, hướng cô ngoắc ngoắc. Cô lập tức nói: “Ông xã và con mình đến đây, mình đi trước, lần khác liên hệ đi.”
An Tiểu Kết vừa nghe, lập tức vui vẻ, thấy cô phải đi, chạy theo cô, lấy danh thiếp trên người Quản Hạo Nhiên ra: “Nha, đây là danh thiếp của anh ấy.” Nguyên lai có chồng có con nha, vậy không phải tình địch ~HOHO!
Uyển Tình nhìn thoáng qua: “Được rồi, tối nay mình sẽ gọi điện thoại cho các cậu.” Nói xong thừa dịp đèn xanh, chạy về hướng đối diện đường.
Cô liếc mắt Mục Thiên Dương đang ngồi bên tay lái một cái rồi ngồi vào ghế phía sau.
“Mẹ. . . . . .” Đinh Đinh Đương Đương đi lại gần “Chú và chị kia là ai a?”
“Là chú và dì.” Uyển Tình buồn cười sửa lại cho đúng, phát hiện ô tô chuyển động, nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương đang không nói một lời. Chậc, anh sẽ không phải còn so bì đi? Thật sự là bất đắc dĩ mà.
“Vì sao không mời chú dì về nhà ăn cơm?” Đương Đương hỏi.
“Lần khác mời nha.” Uyển Tình nhìn thoáng qua danh thiếp trong tay, do dự một chút rồi cũng bỏ vào trong túi.
“Mẹ, con cho mẹ xem bức tranh hôm nay con vẽ.” Đinh Đinh mở túi sách ra, hé ra bức tranh màu nước xinh đẹp “Mẹ, mẹ xem đây là bức tranh của con.”
“Còn có bức tranh của con.” Đương Đương cũng đem tranh màu nước lấy ra nữa.
Uyển Tình nhìn thoáng qua, vuốt đầu bọn chúng, nói: “Rất đẹp nha ~”
“Con thích nhất vẽ tranh! Thích hơn so với ca hát khiêu vũ!” Đinh Đinh đem bức tranh bảo bối thu hồi lại “Lát nữa đưa ông cố và bà cố xem.”
“Được.” Uyển Tình hôn bọn chúng, nhìn Mục Thiên Dương phía trước.
Rất nhanh đi tới Lan Đình Nhã cư, Mục Thiên Dương ngừng xe, Uyển Tình mang theo đứa nhỏ xuống xe, đem cặp sách đeo lên lưng bọn chúng. Mục Thiên Dương đi tới, ôm lấy Đinh Đinh. Uyển Tình cũng ôm Đương Đương, nhìn chăm chú vào vẻ mặt anh. Anh quay đầu lại: “Sao vậy?”
Uyển Tình lắc đầu.Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
Mục Thiên Dương cười nhạt một chút, sau khi vào thang máy, đột nhiên nói: “Gọi cho em vài cuộc điện thoại, em không nghe.”
Uyển Tình sửng sốt, lắp bắp nói: “Bởi vì đi học, im … im lặng, sau lại…lại nghe tọa đàm . . . . . Anh ——”
Đinh ——
Mục Thiên Dương ôm con gái đi ra ngoài, Uyển Tình vội vàng đuổi kịp, khuôn mặt u sầu. Người này lại muốn động kinh sao?
Bởi vì hôm nay cô về trễ, bảo mẫu đã làm cơm. Mục lão gia và Kim lão phu nhân chơi cờ ở ban công, Đinh Đinh Đương Đương chạy tới, theo chân bọn họ nói chuyện phát sinh trong trường học.
Uyển Tình và Mục Thiên Dương cùng nhau trở về phòng, thay quần áo, bỏ sách ra. . . . . .
Uyển Tình nói: “Cậu ấy đi giảng bài ở trường học.”
“A?” Mục Thiên Dương sửng sốt “Em vừa mới nói em đang nghe tọa đàm.”Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
“. . . . . . Em trước đó không biết là tọa đàm của cậu ấy.”
Mục Thiên Dương vốn có chút không thoải mái, nghe đến đó, rốt cục nổi giận: “Em cho rằng anh chưa từng học đại học đi? !” Tọa đàm đều có thông báo, trên thông báo cái gì cũng viết rành mạch, cô lại không biết? !
Uyển Tình quay đầu nhìn anh, trong mắt khiếp sợ: “Anh. . . . . . Anh vẫn không tin em?” Nói xong đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Mẹ cô không còn, anh nếu không tin cô, cô tìm ai khóc a?
Mục Thiên Dương dừng một chút, tâm tình hơi dịu đi nói : “Anh tin. Nhưng em không cần phải nơm nớp lo sợ, cuối cùng đem chuyện liên quan cùng cậu ta gạt anh!”
“Em nói với anh là sự thật. . . . . .”
Mục Thiên Dương sửng sốt, chẳng lẽ thật sự trùng hợp, hiểu lầm? Anh bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc, ăn cơm đi.”
Sau khi đi ngủ, hai người mới bắt đầu chậm rãi nói chuyện này. Uyển Tình nói nguyên nhân nghe giảng tọa đàm, Mục Thiên Dương tin, cũng không tức giận.