Chương 568: Gặp được tình yêu

Uyển Tình tập trung nhìn, Liễu Y Y!

Liễu Y Y đeo kính, tóc buộc đơn giản ở sau đầu, ăn mặc cũng mộc mạc, rõ ràng là cố tình làm xấu chính mình, nhưng mọi người vẫn đang nhìn ra được kia khuôn mặt rất đẹp.

Uyển Tình nghe thấy có người đang nói: “Đáng tiếc, hảo hảo trang điểm một chút, khẳng định một giây cũng giết tứ phương.”

Uyển Tình thầm nghĩ: người ta chính là không muốn thế, còn cho rằng “hảo hảo”, bất quá là chỉ là thay đổi cách ăn mặc chút thôi, bằng không. . . . . . Sở Thiệu khẳng định sẽ phát điên.

Uyển Tình mấy tháng nay gặp mặt Y Y không ít, thường đều là Thiên Tuyết kêu các cô cùng nhau đi, nơi nơi đi tìm đồ ăn ngon. Thường thường ăn đến một nửa, Sở Thiệu cũng ra ngay lúc đó, vẻ mặt khiển trách: “Em làm sao có thể bỏ lại vị hôn phu!” Không thì chính là: “Không về sớm, khấu trừ tiền lương của em!”

Y Y chính là điển hình ngự tỷ, chỉ thản nhiên nói vài câu, hắn liền ngoan như một con mèo.

Uyển Tình nghĩ: đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Liễu Y Y đi đến trên bục giảng, thử thử míc, nói với mọi người: “Mọi người không cần thất vọng, tôi chỉ là giúp lão tổng chúng ta đọc thông tri, hôm nay người chủ giảng vẫn là sư huynh các người.”

Bên dưới cười vang, có người hét: “Không phải cô dạy mới có thể thất vọng.”

Y Y bình tĩnh nói: “Ngày mai vào buổi chiều, công ty CG sẽ phỏng vấn ở trường học, cố ý chọn các bạn cùng học, sau khi toạ đàm kết thúc có thể tới đây tham gia.”

Uyển Tình nghe đến đó, đột nhiên sửng sốt! CG? Sư huynh? Rất tuấn tú? Tốt nghiệp mới vài năm, đại hồng nhân giới IT. . . . . .

Trên người cô phát lạnh, thầm nghĩ đến một người.

Đúng lúc này, Liễu Y Y rời khỏi bục giảng, một nam tử thon dài thanh nhã đi tới,tao nhã cười với mọi người: “Bắt chước muội, chào các em học sinh, anh là Quản Hạo Nhiên.”

Ba ba ba ba. . . . . .

Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào : th.i.c.hd.o.c.truyen.com Uyển Tình nhìn nhìn bốn phía, thật giận không thể đi ra ngoài, chỉ có thể cúi đầu xuống.

Quản Hạo Nhiên cười nói: “Vừa mới rồi là vợ lão bản của chúng ta, các ngươi trăm ngàn lần không cần tỏ vẻ ái mộ cái gì cả, bằng không đến công ty CG phỏng vấn thì khả năng sẽ bị lão bản từ chối từ ngoài cửa.”

“A. . . . . .” Chúng nam sinh thất vọng thở dài, ngay cả nữ sinh cũng hít vào.

Quản Hạo Nhiên tiếp tục nói: “Lão bản của chúng ta thực gian trá, cố ý để lão bản nương đến, để mọi người đi phỏng vấn. . . . . . mọi người cũng biết.”

Mọi người cười to, có người hỏi: “Quản sư huynh, anh phá hủy kế hoạch của lão bản, không sợ lão bản làm khó dễ sư huynh sao?”

“Không sợ, tôi cũng coi như nửa lão bản.” Quản Hạo Nhiên nói, “Hơn nữa chúng ta có lão bản nương, lão bản nương là người nói lý. Nếu các cậu vào công ty CG, bất hạnh bị lão bản làm khó dễ, có thể tìm lão bản nương cứu mạng. Cô ấy bây giờ là lập trình viên chính của CG, hoan nghênh các cậu đi khiêu chiến cô ấy!”

“Ta $#^%^!” Sở hữu nam sinh cũng nhịn không được chửi má nó. Đại mỹ nữ là lập trình viên chính? CG kia bọn họ là đi đâu, đi đâu vẫn là đi đâu?

Quản Hạo Nhiên cùng mọi người kéo gần lại khoảng cách, chính thức bắt đầu toạ đàm, ánh mắt thản nhiên đảo qua chính giữa phòng học.

Uyển Tình rụt cổ: bị phát hiện . . . . . .

Uyển Tình nhớ tới sau khi trở về, cô nghĩ muốn sang thăm Quản Vận Phương một lần, bình thường lại không liên hệ, nhịn không được chột dạ.

Thật sự là rất không được, cũng không biết Quản Vận Phương sẽ nghĩ như thế nào. Hẳn là đúng giờ liên hệ , ngày lễ ngày tết cũng nên nhìn vừa thấy. . . . . . Đều do mấy tháng này quá nhiều sự tình, khiến cô một chút cũng không nhớ ra được.

Quản Hạo Nhiên nói rất nhiều, Uyển Tình nghe không hiểu lắm, bất quá cũng theo thói quen ghi chép.

Toạ đàm tiến hành tới gần hai giờ, mọi người hứng thú bừng bừng, không ai bỏ về trước. Nữ sinh chung quanh Uyển Tình cũng nghe không hiểu lắm, bất quá một đám tâm hoa nộ phóng, nói: “Rất đẹp trai a!”

“Rất có mị lực! Tớ không có sức chống cự với kiểu đàn ông này a! Trái tim của tớ muốn ngừng đập nè. . . . . .”

“Không biết anh ấy có bạn gái hay chưa. . . . . .”

Uyển Tình một chút, nhớ tới Quản Vận Phương, oán niệm: bạn gái không có một người nào, không có một ai cả, bạn trai cũng không có. . . . . .

Khụ! Hi vọng mấy tháng đi qua, anh đã có bạn gái chứ, bằng không. . . . . . Mẹ nuôi sẽ phát điên.

“Hiện tại mọi người có thể hỏi.” Quản Hạo Nhiên nói.

Toạ đàm sắp sửa chấm dứt, để lại thời gian 10 phút cho hỏi đáp. Nam sinh hỏi đều là vấn đề học thuật, nữ sinh cảm thấy quả thực là lãng phí thời gian.

Quản Hạo Nhiên giảng giải xong, nói: “Kế tiếp.”

Nữ sinh giơ tay lên, giơ phi thường cao.

Quản Hạo Nhiên nâng nâng mi, thật không muốn đem míc trao cho nữ sinh. Nhưng là đây. . . . . . Nam nữ ngang hàng, không cho không được, đành phải chỉ nữ sinh bên cạnh Uyển Tình.

nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào : th.i.c.hd.o.c.truyen.com Nữ sinh này chính là người vừa mới cùng Uyển Tình nói chuyện phiếm, thấy Quản Hạo Nhiên chỉ vào mình, cao hứng muốn điên rồi: “Tớ sao? Là tớ sao?”

“Là cậu là cậu. . . . . .” Các nữ sinh xung quanh nói, “Hỏi mau anh ấy có bạn gái hay không!”

“Ừ.” Nữ sinh đứng lên, có người đem míc đưa cho cô. Cô khẩn trương kéo kéo quần áo, hít sâu một hơi hỏi: “Quản sư huynh, anh ưu tú như thế, cũng coi như nhân sĩ thành công. Nhưng nhân sĩ chân chính thành công, là phải vừa giỏi học thuật, vừa giỏi nuôi dạy con cái! Xin hỏi anh đã có bạn gái chưa? Anh đối với tình yêu và gia đình có quan niệm như thế nào?”

Uyển Tình thiếu chút nữa chửi thề. Nữ sinh này không chỉ muốn hỏi Quản Hạo Nhiên có phải còn độc thân không, nhưng còn hỏi vấn đề một cách rất đường hoàng.

Tuy rằng mọi người đều biết tâm tư các nữ sinh, nhưng đột nhiên cũng rất tò mò: Quản Hạo Nhiên sẽ trả lời như thế nào.

Rất nhiều người có lẽ sự nghiệp thành công, nhưng trị gia lại rối tinh rối mù. Thông qua vấn đề này, nói không chừng sẽ hiểu rõ hơn Quản Hạo Nhiên một chút.

Quản Hạo Nhiên dừng một chút, hơi hơi có chút kinh ngạc. Nguyên bổn tưởng rằng là đơn thuần hỏi anh có bạn gái hay không, nhưng không nghĩ tới, nữ sinh này hỏi còn có chút thâm ảo. Anh nhịn không được nhìn lướt qua bên cạnh Uyển Tình, nói: “Vấn đề này thật sự là. . . . . . Thật phức tạp.”

“Anh có thể từ từ trả lời.” Nữ sinh vội vàng nói.

Quản Hạo Nhiên cười: “Tình yêu là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Gặp, sẽ hảo hảo quý trọng, hảo hảo che chở. Có những người kết hôn, lại đối với người mình bầu bạn không có cảm giác yêu, mà là đối với một người khác tim đập thình thịch. . . . . . Tôi không biết người khác sẽ như thế nào, nhưng nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không theo đuổi tình yêu, bởi vì tôi đã có thê tử của tôi. Kết hôn với tôi, tôi sẽ quý trọng, che chở thê tử của tôi, cũng sẽ sinh ra cảm tình, có lẽ tình yêu thực đạm, thân tình càng nhiều, nhưng quan trọng hơn là trách nhiệm! Mội người làm sao có thể vì tâm tư có chút dao động với bên ngoài mà thương tổn nàng? Anh ta lại làm sao mà biết, anh ta cuối cùng sẽ không đối với cô ấy yêu đến chết đi sống lại? May mà là, tôi không cần làm cho việc này rối rắm, bởi vì tôi hiện tại đã kết hôn, cũng đã gặp tình yêu của tôi rồi, tôi tuyệt sẽ không yêu người bên ngoài!”

“A. . . . . .” Mọi người cả kinh. Đã có rồi?

“Tôi sau khi gặp được cô ấy, trong mắt liền không thể có nữ nhân khác, chỉ sợ cô ấy phải chịu một chút ủy khuất nào, chính là đơn giản như vậy. Về phần gia đình tôi, đương nhiên sẽ quan trọng hơn so với sự nghiệp. Tiền nhiều hơn nữa, địa vị cao tới đâu, không đổi được lòng người ấm áp hạnh phúc.”

Ba ba ba. . . . . . Mọi người vỗ tay, kéo dài không thôi, Uyển Tình cũng là một người trong đó.

Toạ đàm chấm dứt, mọi người lục tục rời khỏi phòng học. Có người đi hỏi vấn đề liên quan đến bài giảng, có người đứng ở bên cạnh bục giảng hỏi luôn Quản Hạo Nhiên.