Chương 8: Chương 8: Vân Phàm thương thế khỏi

Nghe Thiên Thanh Nhi khen ngợi, nàng mặt đỏ ngồi trên ghế, đưa tay lên sờ mặt liền suýt ngã xuống ghế.

May rằng nàng chỉ động đậy hơi mạnh nên không có rơi xuống.

Nàng tưởng rằng Thanh Nhi sẽ không thích cháo nàng làm đây, nàng tươi cười đáp lại nói: "Mẫu hậu về sau nếu ngươi thích, sẽ nấu cháo cho ngươi ăn."

Thanh Nhi tươi cười, đưa hai tay nhỏ nhắn nắm lấy tay ngọc ngà của Thiên Lung nói: "Mẫu thân, vậy về sau ngươi phải chịu khổ rồi hihi."

Nàng miệng nhỏ nhắn tươi cười nhìn trước mắt Thiên Lung mặt đỏ, nhìn nàng.

Thiên Lung không đáp lại mà cười cười, nàng lại nhìn bên cạnh bát cháo thì nói: "Thiên Nhi mau ăn hết bát cháo, cháo nóng mới ngon."

Hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm được hồi lâu, Thiên Thanh Nhi nàng ăn hết bát cháo.

Đứng dậy nhảy xuống ghế định rời khỏi phòng Thiên Lung quay về phòng chính mình thì.

Thiên Lung đứng dậy ôm lấy nàng bế qua bên phải giường ngủ, để nàng ngồi trên giường nói: " Thanh Nhi nay ngươi ngủ cùng mẫu thân, có được hay không?"

Thanh Nhi gật đầu, không từ chối tươi cười nói: "Mẫu thân được a, ta thế nhưng là nữ nhi của người nên việc này cũng không khó khăn đi."

Nàng đưa một tay lên bên cạnh miệng nói.

Thiên Lung nghe vậy, liền nhảy đến ôm lấy Thiên Thanh Nhi, cởi giày, cùng nàng ngủ trên giường, một đêm qua đi nhanh chóng.

Sáng sớm hôm sau, Vân gia phủ tiếng trống được gõ quanh tất cả các phủ, làm Vân Phàm đang nằm ngủ mơ màng nghe vậy liền mở mắt.

Định đứng dậy hắn liền nhớ đến mình thế nhưng bị Thiên Uyên đánh, trọng thương chưa có khỏi.

Hắn mơ màng không muốn thức dậy, bởi vì thân thể đang bị thương, định ngủ thiếp đi.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, một nữ nhân mang theo một chậu nước cùng khăn bước vào trong phòng.

Nhìn sang bên phải rồi bước đến bên cạnh giường hắn, Vân Phàm liền nói: "Mẫu Thân ngươi hảo."

Phượng Vũ gật đầu nói: "Vân nhi ta mang nước tới cho ngươi, ngươi không thể dậy nên ta giúp ngươi chuẩn bị."

Nàng để chậu nước xuống đất, dùng khăn trên tay đưa xuống chậu nước, khăn thấm nước nàng liền vắt khô khăn, đưa đến bên cạnh mặt Vân Phàm, rửa mặt cho hắn.

Vân Phàm liền cảm động không thôi, tuy không thể đứng dậy nhưng mẫu thân thật sự hảo hảo giúp hắn. Đây là tình mẫu tử.

Kiếp trước hắn thật sự rất ít, có thể nhận được tình mẫu tử, Vân Phàm thầm nghĩ trong lòng, ta thân là xuyên việt người, chắc chắn sẽ tu luyện siêu việt hảo hảo bảo vệ mẫu thân.

Phương Vũ nàng lau mặt cho hắn, đưa khăn xuống nước lại rửa sạch rồi đứng dậy. Cầm theo chậu nước cùng khăn, quay người bước đi ra khỏi phòng, nàng trước khi đóng cửa liền nói.

"Vân nhi ta có việc đi trước, ta sẽ nói Tiểu Hoa mang cơm nước cho ngươi." dứt lời nàng đóng lại cửa phòng.

Quay người rời đi, Vân Phàm trong phòng nhàm chán không thôi.

Ước gì hắn có hệ thống bật hack, cũng có người nói chuyện tốt biết bao, hắn thật sự rất muốn, bỗng nhiên cửa phòng lại đột nhiên mở ra.

Một cung nữ mang theo, vài món ăn mang đến bên cạnh giường hắn, là Tiểu Hoa, hắn nghiêng đầu ra nhìn.

Tiểu Hoa bước chân chậm rãi tiến đến, nàng nói: "Vân Phàm thiếu gia ngươi tốt, ta mang bữa sáng đến cho ngươi."

Vân Phàm gật đầu: "Tiểu Hoa ngươi tốt." Tiểu Hoa chậm rãi đi đến. Bên cạnh giường hắn đặt khay gỗ xuống, trên còn có hai món đồ ăn Vân Phàm thích ăn nhất.

Vân Phàm nuốt nước miếng, quả nhiên hắn đói thấy cái gì cũng thèm! Tiểu Hoa chuẩn bị kỹ càng gắp một miếng thịt gà đưa cho hắn một miếng.

Nàng tay phải gắp miếng gà, tay trái đưa xuống sợ rằng miếng thịt gà sẽ rơi xuống làm bẩn giường Vân Phàm, Vân Phàm cố gắng mở miệng ra cắn lấy miếng thịt gà.

Nàng lại thu tay, để đôi đũa một bên, nàng nhìn xuống trước mắt là một nồi cháo gà, ngơ ngác? Thiếu gia không thể đứng dậy làm sao có thể ăn??

Tiểu Hoa nhìn sang phía Vân Phàm, Vân Phàm cũng nhìn lại rồi nói: "Tiểu Hoa ngươi có việc gì cứ nói ra, ta có thể giúp ngươi liền tốt."

Vân Phàm nhanh tay như vậy, làm Tiểu Hoa hơi ngạc nhiên phất tay nói: "Thiếu gia thật ra ta không có việc gì, mà về phần bữa sáng của ngài."

Vân Phàm vừa nhai vừa nghiêng đầu nhìn nàng, Tiểu Hoa lại nói thêm: "Người không thể đứng dậy, nên ta chỉ sợ rằng người không thể ăn cháo thịt gà, nương nương nấu cho người."

Vân Phàm giật mình, cũng đúng hắn không thể ngồi dậy xem ra cũng không thể ăn cháo, mẫu thân đại nhân làm ra.

Vân Phàm còn ít khi thưởng thức, mẫu nhân đại nhân, liền vận dụng linh khí trong người, nhanh chóng chữa thương phần lưng hắn, cố gắng nối liền xương gãy.

Hắn cảm thấy có thể đứng dậy, tối hôm qua thế nhưng hắn phục dụng đan dược, nên nối lại một hai xương gãy cũng bình thường.

Không có gì đáng ngại, hắn ngồi đậy, nhìn sang bên cạnh giường hắn cười cười nói: "Tiểu Hoa ngươi có thể mang cho ta." Tiểu Hoa hơi ngớ ngẩn.

Nàng cảm thấy Vân Phàm thiếu gia, hôm qua còn không thể đứng dậy, hôm nay liền có thể ngồi dậy.

Ngày mai có thể khỏe hay không? Nàng không hề biết chỉ lắc đầu rồi giật mình tỉnh lại.

Nàng lắp ba lấp bấp nói:" Thiếu gia ngươi đợi ta." dứt lời nàng quay người xuống dưới khay gỗ, mang cháo gà cùng chén thịt gà.

Để bên cạnh Vân Phàm, Vân Phàm gật đầu nhận lấy, hắn bắt đầu dùng đũa gắp ăn lấy ăn để. Tiểu Hoa bên cạnh nhìn hắn ăn, cười cười không hề nói gì.

Không qua bao lâu Vân Phàm ăn xong, Tiểu Hoa nhận lấy bát cháo, không còn một ít cháo đều bị Vân Phàm ăn sạch.

Nàng đưa bát cháo cùng chén thịt gà không còn miếng nào xuống dưới khay gỗ.

Nàng cầm khay gỗ lên, rồi cúi người nói: "Vân Phàm thiếu gia, ta đi trước." Vân Phàm gật đầu nói: "Ngươi đi đi!"

Dứt lời Tiểu Hoa quay người rời khỏi phòng, nàng bước ra khỏi cửa liền quay người đóng cửa lại, bước đi.

Vân Phàm ngồi trên giường không khỏi cảm thán: "Mẫu thân nấu ăn vẫn rất ngon đi." nhưng mà hắn ít có khi thể ăn đồ ăn mẫu thân nấu.

Bởi vì Phượng Vũ nàng không có nhiều thời gian, nàng thật sự rất rảnh. Nhưng đều đến giúp Vân Chiến làm việc trong cung. Nên nàng cũng bận theo.

Vân Phàm ngồi trên giường không khỏi suy nghĩ trầm tư, nếu hắn lớn nhanh thêm thì tốt biết bao nhiêu.

Mấy tháng qua đi, lúc này Vân Phàm hắn cũng đã sáu tuổi, thương thế cũng khỏi hẳn, Vân Phàm tươi cười chạy ra khỏi phủ.

Đến trước cửa phủ, hắn tập thể dục thời còn ở địa cầu, hít không khí trong lành.

Mấy tháng ở trong phòng làm hắn rất chán, Vân Phàm hắn đang đưa chân sang trái ép dọc thì.

Vài cung nữ cùng tiểu thư các gia tộc khác đi qua, mắt hắn nhìn chăm trú trước ngực của càng nàng. Nước miếng đều chảy ra ngoài.

Thật sự là quá to, mắt chữ o nhìn.

Cung nữ mà như vậy, cũng thật sự là hảo. Còn mấy vị tiểu thư kia nữa. Chậc chậc ta lớn thêm chút thì biết bao nhiêu là thú vui đây.

Hắn đứng dậy suy nghĩ nghĩ thì, một bóng hình thiếu niên từ đâu xuất hiện. Đánh đầu hắn một cái.

Làm Vân Phàm kêu lên một tiếng nhảy cao hai mét, rồi hống to nói: "Là ai giám đánh lén bổn thiếu gia?"

Vân Phàm một tay ôm đầu, tay còn lại nắm chặt nắm đấm quay người lại, thì thấy một nam tử, cao một mét sáu, thân mặc Lam Y tóc đen dài buộc sau lưng.

Hắn ngước lên nhìn thì thấy đây vậy mà là Tô Hạo?

Tô Hạo thấy Vân Phàm cười: "Hảo huynh đệ thương thế của ngươi khỏi hay chưa?"