Chương 7: Chương 7: Lo Lắng

Vân Phàm hắn suy nghĩ, cứ như vậy đến tối, một cung nữ, bưng một bình đan dược mở cửa phòng bước đi đến.

Nàng cúi người nói: "Vân Phàm thiếu gia, tiểu nữ làm phiền người." mấy tiếng trước Vân Phàm hắn suy nghĩ nhiều quá, ngủ thiếp đi không hề hay biết.

Mở mắt ra đã, thấy cung nữ tiến vào phòng, hắn cố gắng đứng dậy gật đầu nói: "Tiểu Hoa ngươi tốt, làm phiền ngươi đưa giúp ta đan dược."

Nàng tên Tiểu Hoa, là cung nữ đi theo mẫu hậu đại nhân, cũng lớn tuổi hơn hắn vạn phần. Tiểu Hoa quay người nói: "Vân Phàm thiếu gia, người không cần đa lễ."

Nàng bưng đan dược để lên bàn, để khay đựng làm bằng gỗ lên trên bàn, cầm bình đan dược đi đến bên cạnh Vân Phàm nói.

"Vân Phàm thiếu gia, đây là đan dược Phu Nhân nhờ nô tì mang qua cho người!" Vân Phàm hắn không thể đứng dậy, liền nói: "Ngươi giúp ta lấy đan dược ra."

Tiểu Hoa gật đầu, mở nắp bằng vải che, bình đan được nhỏ màu trắng tỏa ra một luồng gió thơm, hắn nhìn xem viên đan dược màu nâu trong bình, dùng linh khí rò tra xem.

Rốt cuộc có phải đan dược chữa thương không, bởi vì hắn không thể tin được ai, khả năng tra cứu mất một ít linh khí, cùng ít thời gian nhưng không muốn mất mạng.

Tiểu Hoa cầm bình đan dược nắm lấy một viên đan dược, đặt trên tay, rồi nhanh tay lấy nắp bằng vải che lại bình đan dược. Bên cạnh giường Vân Phàm, nàng đưa tay trắng nón.

Đưa đến bên miệng Vân Phàm, hắn há miệng nàng đút vào trong miệng hắn đan dược.

Vân Phàm nuốt lấy, đan dược bắt đầu nhanh chóng bị hắn hấp thu, Vân Phàm cảm thấy. Một làn nước ấm tỏa ra trong đan điền.

Vân Phàm hắn liền nhanh tay nói: "Tiểu Hoa đa tạ ngươi." Tiểu Hoa nghe vậy liền cười nói.

"Vân Phàm thiếu gia, ngươi không cần đa lễ, ta nhìn thấy ngươi lớn lên, cũng coi như có trọng trách giúp ngươi."

Vân Phàm gắng gượng cười, Tiểu Hoa nắm lấy bình đan dược bên cạnh hắn, đứng dậy gật đầu cúi người xoay người đi đến bên cạnh bàn, lấy khay gỗ, bước ra khỏi phòng.

Vân Phàm: "Chậc chậc, Tiểu Hoa hai mươi tuổi, đúng tuổi thanh xuân đi. Ta bây giờ năm tuổi nàng hai mươi, vẫn có thể kết làm đạo lữ."

Tiểu Hoa thế nhưng cùng hắn lớn lên, hắn thật sự nhìn bóng nàng rời đi, cũng cảm thấy đây nếu như mặc trên mình đắt y phục: "Nàng là một mỹ nhân ẩn dấu."

Ừm không tệ, hắn tính toán, Vân Phàm suy tư, mười sáu tuổi cũng coi như trưởng thành ở huyền huyễn thế giới đi, lúc đó nàng liền ba mươi tuổi.

Nếu là địa cầu thì ba mươi coi như phá lệ, nhưng đây là huyền huyễn thế giới, nên còn trẻ, nhiều tu vi lão nhân thế nhưng.

Sống đến ngàn năm ẩn dấu không ai lường trước, hắn không khỏi cám thán não bổ.

Mấy lão nhân kia, không có điện thoại làm sao sống được lâu như vậy, mấy năm này hắn lớn lên thế nhưng rất nhàm chán, mất nhiều thời gian đi cùng Tô Hạo huynh đệ.

Vân Phàm không khỏi cảm thán, làm sao hắn có thể sống năm năm qua đi. Địa cầu nhân tộc sống không thể thiếu điện thoại, mà bây giờ hắn vậy mà sống qua năm năm.

Thật là kỳ tích, Vân Phàm hắn muốn đứng dậy, nhưng mà thân đang mang trọng thương, không thể đứng dậy.

Vân Phàm đành nhắm mắt đi ngủ, Thiên gia phủ đêm tối Thiên Lung nàng ngồi trên ghế lo lắng vạn phần, nàng lo lắng bởi vì Thiên Thanh Nhi rời đi, bây giờ vẫn chưa quay lại.

Nàng sắc mặt lo lắng, có thể thấy được, tóc đỏ ủ rũ không buộc gọn gàng, nàng ngồi trên ghế không ngừng run rẩy.

Thiên Hồng được nàng gửi tin báo, thì nhanh chân chạy đến, mở cửa phòng đi vào. Thiên Hồng: "Lung nhi ngươi nói, ngươi nói Thanh Nhi không thấy quay về?"

Thiên Lung chạy tới, nắm lấy tay Thiên Hồng đưa lên trước mắt khóc lóc nói: "Thiên Hồng, Thiên Hồng ngươi phải tìm nữ nhi cho ta."

Nàng khóc lóc, làm Thiên Hồng không biết xử lý thế nào, bỗng nhiên cửa phòng mở ra lần nữa, một nữ nhân tóc trắng, bước vào phòng nói: "Mẫu hậu đại nhân ngươi có gì ăn không?"

Nàng vừa bước vào, vừa lau lau mí mắt, vừa bước vào vừa ngáp nói, Thiên Hồng, Thiên Lung nghe vậy quay người lại liền ngạc nhiên?

"Thiên Thanh Nhi?" Thiên Lung ngạc nhiên nói, Thiên Thanh Nhi liền gật đầu nói: "Mẫu hậu đại nhân là ta."

Làm Thiên Lung ngơ ngác, nàng phái người đi tìm Thanh Nhi, báo tin cho Thiên Hồng hắn quay về, vậy mà Thiên Hồng vừa quay về được ít lâu, Thanh Nhi liền bước vào, hỏi nàng có đồ ăn không?

Đây đây có phải mơ không? Nàng đưa tay lên nhéo má của mình, cảm giác đau truyền đến, thật sự không phải mơ, nàng bỏ tay Thiên Hồng lão nhân ra.

Chạy đến quỳ gối xuống ôm lấy Thanh Nhi, làm Thanh Nhi nàng ngạc nhiên? Mới ra đi một hồi mẫu thân nàng làm sao mà?

Thiên Thanh Nhi nàng không biết rằng, việc nàng ít khi rời khỏi phủ, bây giờ lại rời đi không ai biết, làm Thiên Lung nàng lo lắng vạn phần.

Thanh Nhi nói: "Mẫu thân đại nhân, ngươi ôm ta quá chặt." nghe vậy Thiên Lung nàng rút tay lại, nhìn Thanh Nhi.

Thanh Nhi nàng có thể thấy được Thiên Lung vẻ đẹp tươi cười, trên mí mắt còn có nước mắt rơi xuống.

Thanh Nhi liền nghiêng đầu nói: "Mẫu thân ngươi sao vậy?" tóc trắng nàng phủ xuống, làm bên cạnh Thiên Lung cùng Thiên Hồng cũng ngạc nhiên vẻ đẹp của nàng không buộc tóc.

Thiên Hồng đưa tay lên ho khan vài cái: "Ta có việc cần rời đi trước, nàng cùng Thanh Nhi nói chuyện, gia tộc còn chưa có đi về đây."

Thiên Lung gật đầu nói: "Hảo ngươi đi đi." Thiên Hồng quay người rời khỏi phòng, hắn mang vẻ mặt nghi ngờ?

Không hiểu sao Thiên Lung nói Thanh Nhi rời khỏi phủ không về đây, còn bây giờ thì sao?

Thiên Lung trong phòng: "Thanh Nhi con đói đúng không, ta đi làm đồ ăn cho ngươi."

Dứt lời nàng quay người rời khỏi phòng, Thanh Nhi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nàng lẳng lặng ngồi xuống ghế, đợi chờ.

Một bóng người màu đen xuất hiện, nàng trên mình mặc màu đen y phục, đầu đội một nón tre dài, che mặt bằng vải đen quỳ một chân xuống nói.

"Thánh nữ đại nhân, việc người giao phó ta đã làm xong." nữ nhân thần bí nói, Thanh Nhi nàng vẻ mặt tươi cười, liền biến đổi, mái tóc trắng, hóa dài thêm, sau lưng nàng xuất hiện một mảnh hư vô.

Nàng đưa mắt nhìn nữ nhân thần bí, một khí tức đáng sợ tỏa ra: "Ngươi làm tốt lắm có thể rời đi." dứt lời nàng trên tay xuất hiện một đạo linh khí, trên tay.

Một cổ linh khí màu đen, xuất hiện trên bàn tay nàng, nàng huy động linh khí bay đến bên nữ nhân thần bí. Dung hợp vào trong người nữ nhân thần bí.

Nữ nhân thần bí gật đầu: "Đa tạ thánh nữ đại nhân." Thanh Nhi phất tay, ra hiệu nàng rời đi.

Nữ nhân thần bí đứng dậy, xoay người biến mất không còn đấu vết linh khí hay thân ảnh.

Thanh Nhi nàng quay về dạng nữ hài tử. Làm ai cũng muốn yêu thương, ngồi trên ghế chân đong đưa.

Cửa phòng mở ra, Thiên Lung cầm trên tay một bát cháo, bước vào, nàng vừa đi vừa thổi.

Thiên Lung đưa đến đặt lên trên bàn, cầm bên cạnh thìa khuấy khuấy, làm mát cho cháo nóng.

Thiên Lung đưa đến bên miệng Thanh Nhi nhỏ nhắn trắng tinh nói: "Mẫu thân làm cháo cho ngươi, thật ra ta thế nhưng không biết nấu cơm, nên chỉ có thể nấu cháo cho Thanh Nhi ăn."

Nàng không biết nấu cơm, nhưng món khác nàng làm ngon cực kỳ a.

Thiên Lung ngồi xuống ghế, mới từ từ đưa cho Thiên Thanh Nhi ăn, sợ rằng sẽ làm đổ, nên mới đưa đến bên miệng Thanh Nhi.

Thanh Nhi há miệng nhỏ nhắn xinh xắn của mình, cắn lấy thìu miếng cháo rơi trong miệng nàng. Thiên Lung rút lại tay đưa thìu, khuấy khuấy lại trong bát cháo.

Thanh Nhi nàng nhai nhai, nuốt vào bụng cười cười, nhìn Thiên Lung.