Cổ Nhược Ca thấy như vậy nàng càng bực tức hơn, nàng nhìn Lăng Liên cõng trên lưng Lăng Thanh lại nhớ đến ca ca. Muốn giết chết hai nàng nhưng không thể đánh trọng thương vẫn là.
Cổ Nhược Ca thu hồi kiếm lại, nhìn Thiết Ngưu, Lăng Thần, nàng hiếu kỳ?
"Tại sao các ngươi lại giúp hai nàng?" Lăng Thần suy nghĩ : "Tại sao ta không thể giúp? ở đây đệ tử ai cũng muốn giúp hai nàng."
"Nhưng bởi vì sợ hãi thế lực sau lưng ngươi, nhưng ta không sợ. Bởi vì hai nàng từng giúp ta, ta không thể bỏ mặc hai nàng." Lăng Thần kiên quyết nói ra.
Cổ Nhược Ca không biết phản bác như thế nào.
Lại nhìn Thiết Ngưu: "Vậy còn ngươi?" Thiết Ngưu uy vũ trầm trọng thu hồi linh khí: "Ta cùng Lăng Thần là huynh đệ, tuy không phải thân ruột huynh đệ."
"Nhưng ta với hắn có kết bái huynh đệ, nếu hắn gặp nguy hiểm ta thân đại ca phải xuất thủ."
Thiết Ngưu kiên định nói, xung quanh ồn ào: "Cổ Nhược Ca nữ nhân này, ta biết được không được ca ca yêu mến."
"Từ nhỏ ca ca đã đi đến Tiên Đạo Tông yêu thích lấy Thánh nữ, nên nàng tính cách không thích các tỷ muội khác." xung quanh nghe vậy gật đầu.
"Hóa ra là như vậy, thật tội nghiệp cho hai vị cô nương mới vào tông môn." xung quanh đệ tử nghe vậy nhìn Lăng Liên, Lăng Thanh.
"Hai vị cô nương tại hạ mạo phạm có thể nói ra cố sự của bản thân?"
Lăng Liên nàng đứng thẳng người, cõng trên lưng Lăng Thanh, nàng đưa tay ra lấy từ trong nhẫn trữ vậy một kiện ghế.
Lăng Thanh ngồi xuống ghế, lại kéo ghế ra nàng cũng ngồi xuống.
Lăng Thanh nói trước: "Vị tỷ tỷ này, ngươi không cần quan tâm tới ca ca của ngươi như vậy. Nếu trong gia tộc ngươi có một người hảo hảo yêu thương ngươi."
"Ngươi cần phải quan tâm người đó, nhưng trừ một số trường hợp người đó thích ngươi là đến vì lợi ích. Nên mới thân thích nhưng sư tỷ sư huynh, ngươi ít khi như vậy."
"Sư huynh của ngươi là một trong số đó, như vậy ngươi không cần quan tâm hắn. Trong khí ức ta cũng mơ màng gặp một lần hiểm họa, ta nhớ trong đó ta bị mười mấy đạo cướp vậy quanh, ca ca của ta!"
Nàng đưa tay nhỏ lau nước mắt: "Hắn bỏ lại ta một mình chạy trốn. Một người như vậy thì vị tỷ tỷ này, ngươi không nên quan tâm a. May thay lúc đó ta được sư tỷ của ta cứu."
"Chúng ta đều không thể giết chết đối phương, nhưng may thay có sư tôn cứu giúp hai tỷ muội ta, đối với sư tỷ và ta coi nàng như mẫu thân."
Nàng nói đến đây, Cổ Nhược Ca im bặt nhớ đến tất cả. Ca ca hắn chưa bao giờ giúp nàng, nàng gặp bất chắc cũng tự một mình giải quyết.
Cổ Nhược Ca đầu bỗng thông, từ lúc nào nàng lại ngu ngốc như vậy, không suy nghĩ đến việc này.
Lăng Thần hắn im lặng.
Cổ Nhược Ca lại nhìn phía Lăng Liên, Lăng Thanh chân chậm rãi bước đến, làm Lăng Thần hắn rút kiếm ra ngăn cản: "Ngươi muốn làm gì?"
Cổ Nhược Ca quay đầu lại vũ khí trên tay cũng không còn.
Phất tay nhẫn trữ vật rơi trên người Lăng Thần. Hắn vẫn không an tâm truyền âm: "Sư tôn nếu nàng có động tĩnh, làm hại sư tỷ sư muội."
"Nhờ ngươi ra tay."
"Hảo có thế giúp vị cao nhân tiền bối sư đồ, không phải là nữ nhi ta tận lực cũng phải xuất thủ. Người như vậy không nên gây thù oán."
Lăng Thần gật đầu, Cổ Nhược Ca đi gần đến Lăng Liên, Lăng Thanh đang ngồi Thiết Ngưu hắn muốn tiến đến, nhưng mà Lăng Thần đưa tay ra. Nhìn hắn lắc đầu ám chỉ không có việc gì.
Nằm trong dự liệu của ta, Thiết Ngưu gật đầu lui lại, xung quanh đệ tử cũng thối lui ra xa tránh đường tạo nên một khoảng rộng cho nàng bước đến. Cổ Nhược Ca đi gần đến Lăng Liên, Lăng Thanh đang ngồi.
Lăng Liên lên tiếng: "Cô nương cho dù ngươi giết hai tỷ muội bọn ta. Mẫu thân chúng ta rất thương tâm, hai tỷ muội chúng ta cũng không có gì oán trách."
"Phụ mẫu chỉ có Trúc Cơ cảnh trung kỳ, cũng không có thể đụng đến gia tộc của ngươi. Nàng chỉ đành nhận xác hai tỷ muội bọn ta."
Cổ Nhược Ca nghe vậy, nàng lòng áy này càng thêm vạn phần, nhìn hai nữ nhân trước mắt. Vẻ mặt ưu nhìn, lại nhìn trang phục của hai người.
Nàng cảm thấy sót xa, quả nhiên bản thân nàng không được ca ca ưu ái nhưng phụ thân mẫu thân vẫn đối tốt với nàng. Nàng muốn đồ vật gì, nếu phụ thân, mẫu thân khả năng có được liền cho nàng.
Nhưng hai vị cô nương trước mắt đây, gặp phải một vị ca ca không tốt, bỏ mặc nàng riêng sư tỷ cứu giúp, may mắn một vị nữ tử nhận làm nữ nhi.
Coi nàng như thân ruột nữ nhi, đổi lại nàng bị bệnh không thể chữa khỏi ngay cả Trúc Cơ trung kỳ cũng phải bó tay. Chỉ có thể gia nhập tông môn mới có khả năng sống sót."
Nàng lúc đầu tại sao không nghĩ đến điều này, Cổ Nhược Ca không nên cùng tên phế vậy sư huynh Cổ Hà kia mà thương tiếc. Ngươi có một cuộc sống riêng, không cần gò bó với sư huynh.
Cổ Nhược Ca đứng trước mắt hai nữ tử mà suy nghĩ.
Quảng trường phía đông khán đài, xung quanh là đông đúc đệ tử, một vị nữ đệ tử bên trong đứng trước, hai nữ tử quần áo cũ nát.
Lăng Thần cùng sư tôn cách không xa, nghe đến Trúc Cơ cảnh trung kỳ, không nói gì, bởi vì hai nàng không nhớ gì. Bị tiền bối lừa cũng là đương nhiên.
Cổ Nhược Ca đi đến, nhìn Lăng Thanh nhỏ nhắn khả ái. Nàng tươi cười vẻ mặt ái náy cúi đầu: "Ngươi tên gì?"
"Ta tên Lăng Thanh, còn sư tỷ?" Lăng Thanh ngồi trên ghế, vẻ mặt trắng bệnh, ngước đầu nhìn nữ tử trước mặt.
Lăng Thanh khó khăn trả lời từng câu, là một Luyện Khí tứ giai, nàng cũng nhìn ra Lăng Thanh bị bệnh là không thể giả, giống như là nguyền rủa hơn.
"Ta tên Cổ Nhược Ca, về việc này ta xin lỗi các." Cổ Nhược Ca cúi đầu, Lăng Liên thấy sư muội không thể nói hết câu. Nàng thay sư muội: "Sư tỷ Cổ Nhược Ca."
"Sư muội ta đã cạn kiệt khí lực, không thể nói tiếp, thứ lỗi ta thay nàng nói. Về việc Cổ Nhược Ca sư tỷ gặp phải chúng ta hiểu, ngươi không cần quan tâm đến sư huynh a, hắn không xứng ngươi quan tâm."
Cổ Nhược Ca gật đầu, hắn thật sự không xứng. Lăng Liên vẫn tiếp tục: "Còn về phần hai tỷ muội bọn ta, sư tỷ không cần xin lỗi chúng ta."
Cổ Nhược Ca thấy mình đáng ghét như vậy sao? Nàng liền tiếp tục đi bước lại gần Lăng Thanh đưa tay lên chạm mặt nhỏ của nàng.
"Ngươi quả nhiên rất lạnh, gia tộc của ta có thể giúp ngươi bình phục." Lăng Thanh mở miệng mà không nói ra được lời, Cổ Nhược Ca cười cười.
"Ngươi không cần phải như vậy, ta biết hai ngươi không muốn nhận lấy. Nhưng mà các ngươi coi như đây là quà xin lỗi." Lăng Liên, Lăng Thanh không thể chối từ.
Gật đầu, Lăng Liên thu lại ghế vào nhẫn trữ vật, đứng dậy cõng theo Lăng Thanh rời đi, Cổ Nhược Ca quay người nhìn lại hai người.
"Các ngươi rời đi?"