Chương 374: Chương 374: Vô Ngạn ta muốn gặp sư tỷ

Trong Vân Gia phủ đệ.

Vân Phàm hai tay đặt xuống bàn, Vô Ngạn bên cạnh an ủi, Vân Phàm đành suy tư Lăng Thanh rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại bắt đi Mộng Liễu đồ sát Mộng gia Lý gia?

Vân Phàm đầu tiên suy nghĩ, hắn muốn biết, đầu tiên là tại sao Lăng Thanh lại có ý nghĩ bắt hai người mà không đồ sát, Mộng Liễu còn là mang hắn huyết mạch.

Vân Phàm cắn răng ánh mắt tỏa ra đầy sát ý, hắn biết Lăng Thanh có ý định thâu tóm toàn bộ khô vực của hắn, Vân Phàm cắn chặt răng.

Vô Ngạn bên cạnh nhìn thân ảnh hắn, tỏa ra đầy sát ý chỉ biết ở bên cạnh an ủi, trong tâm luôn suy nghĩ Mộng Liễu tỷ tỷ làm sao bị bắt?

Bất quá nàng lắc đầu: "Vân Phàm ngươi bình tĩnh, Mộng Liễu tỷ tỷ bị bắt đi nàng muốn trao đổi khu vực, ngươi biết nàng tuy là ma tông."

"Tâm tình của nàng không có sa đọa đồ sát chúng sinh, trừ phi là đối đầu với nàng." Vân Phàm gật đầu, hắn biết Lăng Thanh tính cách.

Vô Ngạn ánh mắt cúi xuống, bên trong phòng chỉ thấy Vô Ngạn khuynh nước khuynh thành cúi đầu: "Vân Phàm ta phải về Tiên Đạo Tông."

Vân Phàm biết nàng muốn gặp tỷ tỷ, Tiên Đạo Tông sợ rằng phải di chuyển tới đây mới có bảo vệ từ Vân Thiên Quốc, hắn đi Đông vực nương nhờ thần thú.

Vân Phàm nhìn Vô Ngạn: "Nàng cứ đi gặp sư tỷ a, ở đây ta có thể nhờ Thiên Uyên sư tỷ, nàng tính cách có thể giải quyết tất cả." Vô Ngạn gật đầu.

Thân ảnh biến mất trong phòng.

Chỉ để lại Vân Phàm thân đầy sát ý.

Thiên Gia Phủ Đệ.

Tiểu Hoa nàng đang cùng hài tử vui đùa, Thiên Uyên một bên nhìn cười khúc khích, nàng ngồi trên ghế ánh mắt nhìn đi xa, Tiểu Hoa Thiên Tiểu Nguyệt, Tô Hạo nữ nhi.

Bỗng trong đầu nàng truyền đến giọng nói: "Thiên Uyên sư tỷ, ngươi biết?" Thiên Uyên không cần Vân Phàm nói hết rời

"Ân, ta minh bạch Lăng Thanh xử lý rất nhanh, một đêm đồ sát Mộng quốc, chiếm đoạt thuộc bản thân khu vực."

"Dân chúng nàng tuy đem trả chúng ta." nàng chưa nói xong.

Vân Phàm: "Thiên Uyên sư tỷ, ta muốn nhờ ngươi giúp." Thiên Uyên minh bạch: "Vân Phàm ngươi không cần lo ta biết, đối phương có bao nhiêu ta minh bạch."

Thiên Uyên nàng không sợ trời sợ đất, chỉ sợ mất đi Tiểu Hoa mà thôi.

Ma Nữ Tông trong điện lớn.

Lăng Thanh ngồi trên ghế suy tư, nàng muốn giảm xuống nàng quân số, nhiều như vậy nữ tử cảnh giới đều gần như thần cấp.

Vân Phàm hắn thiên mệnh chi tử, theo sáo lộ an bài gặp phải như vậy kẻ địch? Há chẳng phải thua thiệt, bắt buộc nàng phải giảm quân số của bản thân cao cấp nhất người bên cạnh.

Tuyết Đông, Cô Cô, Chu Trúc với ba người Cổ Thần, Liễu Long, Mạn Chi sắp đặt Vân Phàm đều quen thuộc đối phương linh khí, sắp xếp tuy đơn giản.

Nhưng chứa đầy linh khí của ba nàng, Vân Phàm đã coi như các nàng đã chết. Thiên Thanh Mạn Chi, Liễu Long, Cổ Thần đối với Vân Phàm không ra tay, chắc chắn sẽ không ra tay!

Còn Nhân Nhã, đã chết từ trước bất quá là giả, một trăm đệ tử cũng đi tới đảo Ma Nữ Tông, đảo này nàng không thể tiết lộ.

Còn có rất nhiều người a nàng suy tư, nàng tỷ muội, Lăng Thanh lâm vào trầm tư, bỗng to lớn Ma Nữ Điện mở ra, là Cổ Nhược Ca, nàng ung dung đi vào.

"Lăng Thanh sư tỷ, ô ô ta không muốn ta cũng muốn như các tỷ muội, tới nơi đó." Lăng Thanh đang trầm tư mắt sáng, cuối cùng có thể để nàng ấy đi.

"Gọi thêm Nguyệt Sa Sa a, để nàng cùng đi." Vừa dứt câu, một thân ảnh thấp bé bước tới là Nguyệt Sa Sa thân ảnh nhỏ nhắn của nàng.

Rất khả ái, bất quá cảnh giới lại không thể khinh thường: "Các ngươi tới Tiên Đạo Tông a, ta có việc gặp hắn rồi hắc hắc."

Nguyệt Sa Sa bĩu môi, hai tay dang rộng bước tới ôm lấy Lăng Thanh: "Nhi Nhi ngươi rốt cuộc làm sao, không muốn ôm ta sao?"

Lăng Thanh thở dài, Sa Sa gọi ngay tên nàng không phải ẩn dấu.

"Sa Sa khả ái, ngươi cũng muốn theo Cổ Nhược Ca sư muội đi a, ta kế sách cần ít nhất mỗi mình ta là được, không cần nhiều người sắp xếp!"

Nguyệt Sa Sa gật đầu.

Ma Nữ Tông ghế cao, Lăng Thanh ngồi trên ghế, thân ảnh không rõ ràng, rõ ràng nhất là một la lỵ nằm trong lòng nàng, Cổ Nhược Ca bên dưới bĩu môi.

Bất quá nàng biết rõ: "Sư tỷ, lần này ta muốn dùng đến công pháp thi quỷ tấn công Tiên Đạo Tông sao?" Lăng Thanh gật gật đầu.

Nàng chiếm được một nửa Tiên Đạo Tông còn một nửa, lần này muốn hoàn tất chiếm đóng hay là kế hoạch đây, Tiên Đạo Tông a Tiên Đạo Tông nếu như các ngươi phản kháng.

Diệt sạch cũng không có gì đáng ngại, các ngươi đầu hàng Lăng Thanh ta tự nhiên nhớ tới Tiên Đạo Tông cũng từng là ta môn hộ.

Lăng Thanh ngáp nhẹ.

Không qua bao lâu, các nàng nói chuyện liền rời đi nhanh chóng, Cổ Nhược Ca, Nguyệt Sa Sa hai thân ảnh biến mất khỏi Ma Nữ Điện.

Lăng Thanh ngồi trên ghế, uy áp mạnh mẽ tản ra xung quanh, nàng muốn làm một phản phái, bất quá đây chỉ là nàng trang nàng làm sao có thể chết?

Là đánh lừa đối phương mà thôi, Vân Phàm hắn cảm nhận nàng Lăng Thanh sinh mệnh khí tức tiêu thất, lại không ngờ đó chỉ là thân phận thân thể Lăng Thanh.

Nàng còn rất nhiều thân phận.

Tiên Đạo Tông lúc này, Vô Ngạn với cảnh giới cao thâm nhanh chóng bay tới, ra đón nàng là Tiên Tông, Ưu Linh, Cổ Hà.

Ưu Linh vẫn như cũ, mà Cổ Hà hắn vẫn chưa có được nàng thân thể, chỉ có nắm tay mà thôi.

Cổ Hà không sợ, hắn biết Ưu Linh suy nghĩ cái gì, nàng suy nghĩ đến bản thân việc trọng đại, Tiên Đạo Tông mất đi một nửa cũng coi như.

Hắn còn có tâm tình ân ân ái ái?

Vô Ngạn nhìn Tiên Tông: "Sư tỷ của ta? Nàng từng có đi ra?"

Tiên Tông trung niên nam nhân đứng trước nội môn đại điện bình tĩnh mở miệng.

Tiên Đạo Tông nội môn đỉnh núi, cũng không khác xa mấy năm trước, vẫn là quảng trường khán đài rộng lớn, bất quá thiếu đi xung quanh nhà gỗ.

Trên cao là đại điện, bên dưới bậc thang đi lên cũng tu sửa, linh khí đồng đậm hơn rất nhiêu, cảnh giới nội môn tăng cao, do linh khí nồng đậm mà đệ tử tu luyện tăng cao.

Vân Phàm là người cải cách, hắn dùng cao cấp linh thạch tạo ra đại trận lớn, vây quanh Tiên Đạo Tông ba đỉnh núi, linh khí nồng đậm đệ tử tăng cao cảnh giới dễ dàng.

Mà Vân Phàm không ngại ngần gian khó, bởi đây là hắn khu vực, đáng tiếc đường đi Tiên Đạo Tông qua Mộng quốc lại bị chiếm đóng, trở thành Ma Nữ Tông khu vực.

Vân Thiên Quốc phía đông khu vực lại biến mất, hắn bây giờ tra cứu cũng không rõ là ai gây nên, chỉ đành lắc đầu.

Vô Ngạn nghe Tiên Tông nói.

"Vô Ngạn đại nhân, sư tỷ ngươi nàng chưa có đi ra." Vô Ngạn cúi đầu: "Tỷ Tỷ ngươi không có đi ra sao? Ngươi mục đích đã thành tại sao lại không có đi ra?"