Vân Phàm suy nghĩ, nàng tới Ma Tông không có giết ta người, dĩ nhiên nàng bắt buộc phải chết, mà bây giờ vẫn còn sống sờ sờ.
Vậy chỉ còn là hai nữ nhân này ra tay trợ giúp, không ngu ngốc ý này vẫn đoán được a, Vân Phàm thở dài: "Vậy được rồi."
Hắn ánh mắt nhìn các nàng, đều là quần tất, ánh mắt hắn đảo qua Liễu Long nàng thật bí ẩn, luôn dùng khăn che miệng?
Vân Phàm không rõ, bất quá hắn nhìn từ dưới chân nàng, một màu đen tất mặc váy xanh, lam y tóc còn có khăn che mặt đội nón dài.
Ngực còn to như vậy, không hổ là ma nữ tông người, ánh mắt hắn đảo qua Cổ Thần vẫn là vẻ đẹp như vậy, các nàng đi cùng nhau thật vui vẻ.
Vân Phàm lắc đầu, hắn đã có lão bà không nên có ý định cùng các nàng...
Vân Phàm nhìn hai người không nói gì, Liễu Long bỗng mở miệng: "Đa tạ ngươi ta nợ ngươi một ân tình, ân tình này ta sẽ trả luôn!"
"Ta sẽ không ra tay cho nên ngươi có thể có tỷ lệ đánh thắng Lăng Thanh càng cao." Nghe vậy Vân Phàm hơi sửng sốt, ngay cả sau lưng hắn Hạ Cơ, Tô Hạo.
"Ta đồng bạn đã chết ba người, chúng ta ba người cũng nên rời đi."
"Thất Ma Ảnh lại mất thêm thành viên, nàng rất mạnh ngươi ngươi cẩn thận, Thất Ma Ảnh thành viên tuy ít nhưng mỗi người đều mạnh!"
Dứt lời, Liễu Long tay kéo lấy Cổ Thần mang nàng rời đi, Thiên Thanh Mạn Chi cúi đầu: "Vân Phàm ca ca, ta cũng chỉ nói cho ngươi như vậy."
"Liễu Long nàng đã nói ra, ta cũng không tiện nói gì nhiều."
"Cẩn thận, ngươi tới Tây Vực các nàng sẽ không mai phục."
Dứt lời, nàng đi theo hai người rời đi vẻ mặt hơi chán nản, Vân Phàm nhanh chóng quay đầu đưa tay ra: "Mạn Chi sư muội khoan đã."
Mạn Chi thân ảnh đi ra ngoài hang động, không có quay đầu lại. Vân Phàm không biết nói gì vẻ mặt buồn bã, thu hồi bản thân tay đưa ra!
Muốn níu kéo lại nàng mà không níu kéo lại được, ánh mắt hắn suy nghĩ nàng câu nói: "Các nàng sẽ không ngăn cản hắn tới Tây Vực?"
Rốt cuộc ở đây có ẩn số gì? Vân Phàm lắc nhẹ đầu, quay về suy nghĩ sau.
Trong đầy Vân Phàm, vang lên tiếng Băng Kiếm Thần truyền âm: "Vân Phàm, hoàn thành tiếp theo khảo hạch, ban thưởng Băng Kiếm Thần chiến giáp."
"Ta tạm thời chưa đưa ngươi linh khí. Ngươi cứ đợi chờ tu luyện cảnh giới tiến thêm một cảnh giới nhỏ, ta mới có thể ban thưởng ngươi khảo hạch."
Vân Phàm gật đầu, có chiến giáp hắn coi như là đã mạnh mẽ người.
Quay đầu nhìn ra xa hang động: "Chúng ta đi!" Hạ Cơ, Tô Hạo gật đầu, Đường Tạm đã chết nên không còn cấm chế dễ dàng mở ra hư không tới Vân Thiên Quốc.
Bên này trong ma điện rộng lớn, ngồi trên cao ghế uy áp bá đạo thân ảnh, Thiên Thanh Mạn Chi bên dưới quỳ xuống một chân cúi đầu: "Sư tỷ, ta hoàn thành giết chết hắn."
"Bất quá ta không mất sức lực nào." trên ghế, nhiều màu mắt dĩ nhiên bây giờ là trạng thái thân phận Lăng Thanh: "Mạn Chi sư muội làm rất tốt."
Nàng ánh mắt đảo qua Cổ Thần, Liễu Long: "Hai người các ngươi nha, vậy mà đều muốn hãm hại ta sư muội." Nàng Lăng Thanh không có mù.
Lăng Thanh là nàng, Nhân Yên là nàng, mà nàng là Thiên Thanh Nhi, hai thân phận đó đều là nàng trang thành.
Cổ Thần cười hì hì: "Chủ nhân nha, ta cuối cùng vẫn là kéo theo sáu người rời khỏi. Nếu như cả chúng ta ma nữ tông hợp lại, ắt sẽ đại loạn."
"Chủ nhân, mục đích không phải thống nhất thiên hạ, người sáng lập thần giới chúng ta, có hay không tới lục địa khác, ngoài vô tận hư không bên ngoài sao?"
Lăng Thanh thở dài: "Cổ Thần, chúng ta thực lực bây giờ chưa đủ, đợi ta hoàn thành liên kết hai thân phận thật sự, đợi chờ phục sinh!"
Cổ Thần không nói gì, cúi đầu ba nàng nhanh chóng rời đi: "Các ngươi mang theo Nhân Nhã, nàng là nhân ngư ta không muốn nàng lộ diện."
"Vân Phàm hắn biết, chúng ta khó xử lý." Cổ Thần cười hì hì, đi ra khỏi đại điện, Thiên Thanh Mạn Chi vẫn ngồi quỳ ở đấy: "Mạn Chi muội muội, mang theo một trăm ma tông đệ tử rời đi."
"Các nàng cảnh giới thấp nhất, mang đi một trăm đầu, còn lại một trăm đầu ta sẽ an bài, các nàng sẽ không chết, ta phục sinh các nàng!"
Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, tất lưới nhanh chóng chạy ra ngoài, Lăng Thanh ngồi dựa trên ghế, tiếp tục cảm nhận cảnh giới.
"Thần cảnh a, ta vẫn là chạm đến."
Cảnh giới nàng, đến thần sao? Chính xác nàng bây giờ đã là Độ Kiếp cảnh đỉnh phong, nửa bước thần cấp.
Một bên khác, Thiên Uyên quay trở về Thiên gia phủ, nàng chạy tới tìm Tiểu Hoa thấy nàng chơi đùa cùng Tiểu Nguyệt, nhanh chóng tới.
Tiểu Nguyệt thấy bản thân thứ nhất mẫu hậu, nàng thân ảnh bé nhỏ lao tới ôm mẫu thân: "Mẫu thân."
Bên trong thiên gia phủ đệ, một thân ảnh tiểu hài tử, hai màu mắt ôm chặt một nữ nhân, hai nàng ánh mắt rưng rưng nhìn nhau.
Thiên Lung a di cách đó không xa, thấy vậy cười: "Các ngươi nha nhanh đi vào, ta nấu cơm nhanh vào ăn, trời cũng dần tối."
Thiên Tiểu Nguyệt quay đầy: "Thiên Lung a di đợi ta." tiểu hài tử Tiểu Nguyệt nhanh chân chạy vào, Tiểu Hoa không nói gì nhìn đang rời đi, lâm vào suy nghĩ.
Thiên Lung chạy tới ôm nàng, dán dán.
Tiểu Hoa thở dài, cảnh giới nàng không rõ ràng, Tiểu Hoa không tiết lộ, Thiên Lung không hỏi nhiều.
Cứ như vậy Vân Phàm quay trở lại Vân Thiên Quốc, tiếp tục đột phá.
Đêm hôn đó, phía bắc Vân Thiên Quốc, xảy ra một việc đại sự cực lớn.
Lăng Thanh xuất hiện đem mười vị Mộng Gia, Lý gia lão tổ cho diệt.
Trong đêm đó, Mộng Liễu sợ hãi Lý Phương càng sợ hãi, đối phương mạnh như vậy đem các nàng bắt đi, giết sạch nàng từng là Mộng gia, Lý gia tất cả.
Thảm kịch đi qua, không ai biết rõ dân chúng đều bị ru ngủ, dù Lăng Thanh nàng ác độc cỡ nào, đều không giết hại người vô tội.
Mật thám Vân Thiên Quốc từ đầu bị nàng diệt sạch, nàng một khi đã nắm giữ phía bắc Diệp gia khu vực, Mộng gia bất quá là kiến hôi mà thôi.
Một đêm giết hết, thảm kịch xảy ra Mộng gia phủ đệ cháy rực, dân chúng bị ru ngủ, thảm sát diễn ra trong đêm. Một đêm chỉ một người đem Lý gia, Mộng gia toàn bộ diệt sạch.
Sáng sớm hôm sau.
Phía bắc, Vân Thiên Quốc cư nhiên trở thành Ma Nữ tông khu vực.
Đại lục chấn kinh, Vân Phàm ngồi trên ghế trầm tư: "Không ngờ nàng, một thân một mình diệt sạch Mộng gia khu vực, thương phong gần như là một trăm phần trăm."
"Mộng Liễu, Lý Phương nàng bắt đi, dân chúng vô tội muốn Tiên Đạo Tông còn lại khu vực, trao đổi bằng người."
Vân Phàm minh bạch nàng kế sách, sẽ không trả người, muốn Tiên Đạo Tông khu vực? Chính là Vân Thiên Quốc phía đông, khu vực rộng lớn bị nứt.
Giờ hoàn toàn bị cô lập, không có đường đi ra, trừ khi bay qua to lớn khu vực chìm dưới đáy biển, hay là bị phá hủy.
Vân Phàm bối rối, Vô Ngạn bên cạnh hắn suy tư, Vân Phàm tâm tình rất phức tạm, có khổ đau, có mất mát, có sợ hãi. Hắn sợ lại mất đi người hắn yêu thương!
Hắn cảnh giới đã mạnh, làm sao có thể để việc đó lại lặp lại? Vân Phàm trầm tư, vẻ mặt nhăn nhó, nước mắt muốn rơi.
Bất quá đã là cao thâm cảnh giới, nước mắt hầu như đã rơi không nhiều, thân thể hắn đều là siêu việt hồng trần, nước mắt đều bị đổi thành linh khí.